~~~~ 8 tháng 22 ngày sau ~~~~
Thời gian trôi đi, bụng của nó ngày càng lớn dần, nó bây giờ trông rất ú, một phần vì cái bụng còn một phần vì hắn cho tẩm bổ, hắn đã đưa nó đi siêu âm rồi, là con trai như mong ước của hắn làm cho tinh thần của hắn vui vẻ và hạnh phúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó đang đi xuống lầu thì_A... đau, đau quá... huhu... đau quá... Ngạo Thiên em đau_Nó la toáng lên rồi ngồi thụp xuống ôm cái bụng, chắc là sắp sinh rồi
_RẦM.... Huỵch... Huỵch...
Dao Dao em sao vậyHắn đang ở dưới bếp nấu cháo cho nó thì nghe tiếng nó kêu lên, hắn giật mình chạy tức tốc lên, làm đổ nguyên nồi cháo thơm phức nóng hổi.
_Em... em... đau... huhu.._Nó ôm bụng
_Anh đưa em đi bệnh viện, em ráng lên nha_Hắn bế nó lên chạy ra xe
Từ khi nó có thai thì hắn đã mướn người lái xe riêng rồi, nên hắn không cần tự lái nữa. Hắn bế nó vào xe, ôm nó trong lòng
_CHẠY NHANH LÊN ĐI, VỢ TÔI SẮP SINH ĐÓ_Hắn quát lên với người lái xe
_Dạ... dạ... cậu chủ_Tội nghiệp người ta đã lái nhanh hết cỡ rồi mà, còn kêu nhanh nữa là sao
Khoảng 10' sau đã đem nó đến bệnh viện và để nó lên giường cấp cứu, hắn vừa chạy theo vừa nắm tay nó
_Em đau_Nó nhìn hắn, bây giờ mình bó đã đầy mồ hôi
_Cố lên em sẽ làm được, ngoan nghe anh đừng khóc nữa, vì con em hãy cố lên_Hắn nắm chặt tay nó động viên
Vào trong phòng sanh.
Nó đang trong phòng sanh, còn hắn thì cứ đi tới đi lui, lo lắng có, hồi hộp có, vui mừng có, không biết tâm trạng của hắn ra sao nữa, loạn cả lên.