Chap 1. Lần đầu gặp mặt

26.6K 474 17
                                    

Dương Băng mặc dù sinh ra ở vùng Đông Bắc, khi nói chuyện cũng là đặc thù của giọng Đông Bắc, nhưng cậu nhìn không thô, một mái tóc dài qua tai, ôm trọn khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to như quả hạnh, vô tận như lớp sương mù, sóng mũi đẹp cùng đôi môi đỏ rực rỡ tươi sáng tạo cho một cảm giác mềm mại trung lập, làm cho người khác nghĩ không thể không muốn cưng chiều cậu trong vòng tay.
Bởi vì điều này nên từ nhỏ đến lớn Dương Băng lớn lên với yêu thương của tất cả mọi người , mặc dù sống trong một gia đình đơn thân chỉ có mẹ, cậu lại là người trẻ nhất trong nhà, ở trên còn có một chị gái và một anh trai. Mặc dù có rất nhiều tình yêu xung quanh, Dương Băng cũng không hư hỏng, lại còn rất dễ thương và ngây thơ, thường xuyên giúp mẹ giặt quần áo và nấu ăn. Bây giờ chị gái đã lập gia đình và hiếm khi trở lại nhà, anh trai học đại học ngay sau đó tìm kiếm một công việc ở lĩnh vực này , kể từ khi bắt đầu công việc cũng rất ít khi về nhà.
Nhà bây giờ không có chi phí lớn, sẽ rất khó khăn khi cậu tốt nghiệp cao trung sau đó lên đại học, cậu cùng gia đình thảo luận rằng không muốn tiếp tục đi học, mẹ cậu không nói gì xem như đồng ý. Nhìn gương mặt đầy vết nhăn sâu cạn của mẹ mình, đôi lần thấy mẹ âm thầm gạt nước mắt, cậu càng giữ vững quyết định, cậu nói với mẹ rằng hiện tại có rất nhiều người tìm kiếm công việc ổn định rồi sau đó mới tiếp tục học lên đại học. Nhìn thấy mẹ gật đầu, cậu cùng thầm vui mừng, gọi điện thoại cho vài người bạn hỏi về vấn đề tìm việc, nghĩ là sẽ chờ đợi một thời gian, không nghĩ đến ngay ngày hôm sau liền có thể.
Dương Băng kể từ khi ra đời cậu đã không bao giờ được ra khỏi thị trấn phía Đông Bắc , nơi cậu đã trải qua một tuổi thơ hạnh phúc và vô lo vô nghĩ , bây giờ cậu đã là một cậu bé mười bảy tuổi , trước đó đã luôn luôn khao khát thế giới bên ngoài. Mẹ Dương Băng đầy lo lắng và đau khổ khi nhìn cậu bước lên chuyến tàu định mệnh của cuộc đời.Cậu đến thành phố chỉ mang theo một balo nhỏ, trong đó là ít quần áo và đồ dùng cá nhân, vô cùng đơn giản. Chuyến tàu đêm đi trong hai ngày và cuối cùng đích đến là thành phố A, Dương Băng xuống tàu ra khỏi cửa nhỏ. Những đám mây dày dặc kéo bầu trời nhanh chóng tối lại.
“Tiểu Băng , tớ xin lỗi , tớ xin lỗi, người dạy thi ca tạm thời của tớ đột xuất phải cấp cứu, tớ hiện tại nói cho cậu biết địa chỉ căn hộ của tớ, chìa khóa phụ tớ để ở dưới đệm chân nhỏ trước cửa (đoạn này dịch không được nên chém bừa theo suy nghĩ…hụ hụ), tớ có lẽ sẽ về hơi muộn, đó là tất cả . ” A Nam vội vã cúp điện thoại , Dương Băng ghi lại địa chỉ căn hộ , vẫy một chiếc xe, tài xế liền lái đi một cách nhanh chóng. Bên ngoài bao trùm một màu đen, Dương Băng thích thú nhìn ra cửa sổ, nương theo tầm mắt phản chiếu trên kính xe là ánh đèn đường đầy màu sắc bên ngoài. Người lái xe liếc nhìn Dương Băng nở nụ cười, đứa trẻ ngây thơ như vậy trong thành phố này thực sự là hiếm . Phải mất nửa giờ mới đến được căn hộ, Dương Băng trả tiền cho chiếc xe, lại nhìn nhìn đồng hồ, liền bị sốc, cư nhiên chạy lâu như thế này. Thầm nói lần sao sẽ không bao giờ…đi nữa. Nhìn lại trước mặt ba hoặc bốn căn hộ nhỏ, dường như không khó để tìm thấy, nhìn vào địa chỉ của căn hộ , đi từ nhà này đến nhà khác để xem số nhà. Cầu thang dẫn lên tầng hai, cậu để ý nhìn xem những con số trên cánh cửa , cánh cửa lại đột ngột bị đẩy mở từ bên trong và một người đàn ông gương mặt ửng đỏ vì rượu vấp ngã vào người Dương Băng.


BẢO BỐI CỦA TỔNG TÀI( Chắc Full R Á)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ