Tuần mưa thứ ba trong tháng bảy , không khí đã tạm dịu lại sau những ngày nắng oi nồng. Irene không vui như mọi khi mà trốn mình trong góc phòng, nghẹn ngào bật khóc. Cô vừa về quê lên khi hay tin sơ chủ trì tu viện chỗ cô ở qua đời, bà ốm mất mấy ngày, vì nghĩ qua loa nên không cho người gọi Irene về. Ai dè bà đi luôn, Irene ân hận không thể chăm sóc người đã nuôi nấng mình gần 20 năm trời trong những ngày cuối đời. Irene bị người ta bỏ lại trước cổng tu viện, sơ thương nên chăm Irene lắm. Thiếu bố mẹ nhưng Irene không bao giờ sầu muộn, cô có lí lẽ của riêng mình. Nếu thực sự thiếu Irene làm cho mẹ cô hoặc ai đó sống hạnh phúc hơn, cô chấp nhận.
Huống hồ sơ lo cho Irene rất chu đáo, không để Irene thiếu thốn thứ gì, cho Irene đi học, răn dạy Irene từ những điều nhỏ nhặt nhất. Mãi đến hết năm nhất đại học, Irene nói mình tự lập được khi đã phần nào ổn định cuộc sống trên thành phố, sơ đồng ý không chu cấp nữa nhưng vẫn hỏi han qua điện thoại thường xuyên, lo lắng cho Irene không khác nào con ruột. Hay tin sơ mất, Irene buồn mất mấy ngày nay dù đã từ lâu, cuộc sống không còn phụ thuộc vào sơ nữa. Những mất mát về hồi ức là không thể nào đong đếm được. Irene mãi không thể quên những buổi chiều trên cao nguyên lồng lộng gió, sơ dắt Irene đi dạo chơi trên những thảm hoa cải vàng đượm ươm màu nắng. Đôi chân Irene lon ton quanh những cây cải vàng, hít hà cái hương thơm ngai ngái và cười vui thích. Đó, mảng kí ức tuổi thơ đượm màu vàng hoa cải hoà cùng hương vị của nắng gió cao nguyên.
Irene đứng dậy, bật tung cánh cửa dẫn ra khu ban công nhiều hoa cỏ, hít một hơi thật dài, cô cố nặn ra nụ cười méo mó, chỉ thấy mắt mình sưng húp và nặng trịch. Trời ngớt mưa được một lát, Irene lại đứng ở cái vị trí quen thuộc ở ban công, ngắm đường phố người xe qua lại. Bất chợt bắt gặp Sehun đứng ở ban công tầng hai quán cafe đối diện khu trọ của mình, tim cô bắt đầu run đến lạ, Irene rụt vào toan giấu mình sau lớp mành che nhưng Sehun kịp thấy cô, anh vẫy tay và cười chào rất hiền, Irene bẽn lẽn cười lại. Sehun cất giọng không quá to nhưng đủ để Irene nghe thấy khi khoảng cách giữa hai cái ban công khá gần nhau:
– Em ở đây sao?
– Là nhà trọ.
– Sang đây nói chuyện một lát, được không?
Irene khe khẽ gật đầu, quay vào trong chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình rồi ra khỏi. Cuộc gặp mặt diễn ra trong không khí rất tự nhiên như giữa hai người quen thân hợp hiểu từ lâu. Irene nhận ra Sehun chuyện trò khá thú vị, hài hước nhưng không kém thâm trầm. Từ ngày Sehun vào dạy lớp mình, mà không, chính xác là sau màn đụng mặt buổi sáng ấy, Irene nhận ra mình hay nghĩ đến anh với những ý nghĩ vu vơ nhất. Cuốn sổ nhỏ bọc bìa màu xanh ngọc cứ chìm dần trong quên lãng, Irene không còn bận tâm đến nó, nghĩ rằng Sehun cũng vậy nhưng không hay anh vẫn hay giở cuốn sổ đó ra, ve vuốt rồi vẽ trên môi một nụ cười bừng sáng tưởng như rất lâu rồi, nụ cười chẳng còn vương trên khoé môi kia.
– Em có chuyện gì đó không vui? – Sehun hỏi khi nhìn vào cặp mắt sưng húp của Irene. Cô khe khẽ gật đầu, bắt đầu kể với một niềm say sưa trìu mến. Người con gái này thật lạ – Sehun nghĩ thầm, dường như cô ấy luôn đối xử với tất cả bằng một niềm say sưa như thế.
– Mất mát hồi ức là không thể đong đếm phải không? – Irene quay nhìn Sehun mà như hỏi chính mình. Hải hơi ngạc nhiên vì câu hỏi chất chứa nhiều suy tư từ một cô gái có vẻ ngoài lí lắc, nó đã chạm đến đáy sâu trái tim anh, mắt Hải hơi cụp xuống:
– Phải, là không thể đong đếm. Nhưng... – Sehun bất giác tiến sát Irene , bị bất ngờ, cô lùi lại một bước, suýt chút nữa trượt chân ngã vì nền ẩm ướt nhưng Sehun kịp đỡ cô, cả thân hình Irene ngả về phía Sehun, môi khẽ chạm môi, Irene sửng sốt còn Sehun vẫn giữ chặt bờ eo, xoáy sâu cái nhìn vào tận đáy mắt cô:
– Em nói xem, liệu hiện tại có thể bù đắp những thứ đã qua đi?
Vì quá ngại ngùng với nụ hôn bất ngờ, vành tai Irene đỏ rực và trống ngực đánh liên hồi, những xúc cảm đầu tiên của thanh xuân phơi phới làm Irene choáng váng như kẻ say men tình , cô không còn nghe thấy câu hỏi của Sehun., vội đẩy anh ra và trốn khỏi bầu không khí khó xử ấy chỉ trong một tích tắc, để lại Sehun chơi vơi với vòng tay ôm dang dở.
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn vào những buổi chiều sau đó, không ai còn có ý định nhắc nhở đến nụ hôn bất ngờ hôm ấy, cả Irene và Sehun, cả những cảm xúc run lên khe khẽ trong lồng ngực cả hai khi chạm môi mắt. Sehun không thể bảo mình đừng nghĩ về Irene, về cặp mắt tròn và nụ cười rạng rỡ. Đến quán cafe đó là tiện đường ghé, không ngờ lại phải quay lại nhiều lần đến vậy, không phải vì những tách cafe được pha chế đặc biệt, không phải vì không gian quá hợp lòng người, vì Irene. Sehun đến và đứng ở vị trí lần đầu anh đã đứng, luôn luôn ngóng ngả cánh cửa dẫn ra ban công đối diện bật mở để nói cùng Irene dăm ba câu chuyện, để nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Irene, để gần cô thêm chút nữa. Cô ngây ngô hay cố tình không nhận ra sự góp mặt rất hữu ý của Sehun bên lề cuộc sống của mình?
Sehun không hiểu nổi, chỉ hiểu tiếng yêu phập phồng đợi chờ nơi lồng ngực và nỗi lo sợ cũng dần dần xâm chiếm, chắc gì Irene chấp nhận anh, một con người nhiều góc cạnh, biểu hiện mỗi lúc mỗi khác trong công việc, trong cuộc sống. Cô gái đơn giản mọi mặt như Irene nên hạnh phúc vẹn tròn, dù chì là giản đơn, nó hợp với cô hơn. Những gì Irene ghi trong cuốn sổ màu xanh ngọc, Sehun vẫn hay lục lại, không có ý định trả lại cô cuốn sổ đó, cô không đòi hay đã quên mất thật? Sehun biết nếu yêu anh của hiện tại, có lẽ Irene sẽ không còn giữ màu mắt trong veo ấy, cô sẽ khổ đau. Nhưng chuyện đó, Sehun không quyết được, Irene cũng không quyết được, tim bảo sao thì là như vậy thôi!
BẠN ĐANG ĐỌC
EM CÓ ĐỦ CAN ĐẢM ĐỂ YÊU ANH? (Sehun-Irene) (cover)
RomantizmIrene không dám chắc với mình những quan tâm nơi Sehun có thể gọi thành tên hay chỉ là vô tình lướt qua. Sehun vẫn thế, cách nói chuyện bình bình, phong thái trầm tĩnh với chất giọng không đổi khác, ánh mắt nhìn Irene khi ơ hờ, khi quyết liệt.