Chương 2

340 11 1
                                    

Ngày hội hoa đăng. Người người cười nói, cảnh đẹp mê hồn. Trong hội quán, một bạch y nam nhân say sưa với ván cờ trước mặt, ngón tay nhanh nhẹn di chuyển khắp bàn cờ. Y phục tỏa sáng, khuôn mặt xinh đẹp cuốn hút ánh nhìn, phút chốc những gì có thể thấy chỉ còn lại người đó....

Giật mình choàng tỉnh. Định thần nhìn lại xung quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc đã bao năm gắn bó, bản thân nén một tiếng thở dài. Tất cả chỉ là mơ, một giấc mơ không biết đã mơ bao nhiêu lần...

Nhớ lại ngày đó, cùng Ngọc Hoàng xuống hạ giới ngắm hoa đăng. Bên đường, một hội quán như lạc lõng giữa không gian huyên náo, bản thân lập tức chú ý tới. Bước vào trong, chính giữa căn phòng, người đó xuất hiện. Một thân bạch y, phong thái tiêu sái, ánh nhìn đã sớm bị thu hút. Đêm hôm đó, ngoài đèn hoa đăng rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú tươi cười của Ngọc Hoàng, còn có dáng vẻ của nam nhân kia đã sớm in vào tâm trí...

Trở lại thiên đình, trong lòng càng thêm nhức nhối, hình ảnh nam nhân kia không cách nào xóa được, càng lúc càng thấy rõ. Nhớ tới hắn, lại nhớ tới dáng vẻ lúc hắn chơi cờ, trong lòng bất giác muốn được thử sức so tài. Những ngày sau đó, tâm trí chỉ còn những quân cờ trắng đen...

Ba năm sau, quay lại nhân gian, dừng chân trước hội quán. Hình ảnh quen thuộc trong tâm trí giờ hiện ra trước mắt, bỗng thấy có chút mơ hồ. Vẫn bạch y thuần khiết, vẫn dáng vẻ năm xưa, trong lòng chợt thấy ngọt ngào. Đến giờ mới biết, đợi chờ có thể hạnh phúc đến vậy...

Từng ván cờ trôi qua, tình cảm cũng dần được bồi dưỡng. Đã sớm quen với việc có hắn ở bên, cùng ăn cơm, cùng đánh cờ, cùng ngao du sơn thủy. Còn nhớ lần đó bị lạc trong rừng, cõng hắn bị thương đi hết một ngày mới tìm thấy đường ra. Lại có lần cùng hắn vẽ tranh, một bên vẽ biển một bên vẽ núi, hai bức tranh hòa hợp đến lạ kì. Ban đầu những tưởng chỉ là bằng hữu thân thiết, sau này nhận ra, tình cảm không chỉ đơn giản như vậy...

Cho đến một ngày phải trở về thiên đình, là lệnh của Ngọc Hoàng, không thể không tuân mệnh. Gặp lại Người trong tiểu viện, ngỡ ngàng không nhận ra. Khuôn mặt tuấn tú khi xưa ngập tràn mệt mỏi, đôi mắt sáng giấu trong đôi lông màu rậm giờ chỉ là một mảng tối. Dáng vẻ ấy, thực sự khiến người khác đau lòng...

- Ngọc Hoàng...?

Lời chưa kịp nói, thân hình đã sớm bị một vòng tay ôm lấy. Ngạc nhiên. Sửng sốt.

- Ngươi đã ở đâu vậy? Đã nói chỉ đi vài ngày, tại sao lại xa ta đến nửa năm? Ngươi biết không, ta đã rất nhớ ngươi!

Nửa năm, đã nữa năm rồi sao, có lí nào lại nhanh đến vậy? Thời gian bên hắn, tưởng rằng mới là ngày hôm qua!

Nghĩ đến hắn, cơ thể nhanh chóng thoát khỏi Ngọc Hoàng. Ánh mắt khó hiểu nhìn lên Người...

Đêm hôm đó, Ngọc Hoàng đã nói rất nhiều. Về Người, và cả tình cảm của Người nữa. Bản thân lại thêm một lần choáng váng...

Yêu...?

Nam nhân với nam nhân, thực sự có loại tình cảm này? Không thể nào, xưa nay dựng vợ gả chồng, yên bề gia thất, đều là nam nhân cùng nữ nhân mà thành. Làm sao có thể, một nam nhân kết bái phu thê cùng một nam nhân khác chứ?

[Đam Mỹ][Đồng Nhân] Hồn Trương Ba da hàng thịt.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ