Đệ Nhị Chương

726 57 3
                                    

"Đúng, thật sự ?" Yêu quái cúi đầu mà thở hào hển.

Ta quay đầu đi, thấy loài người cũng đang nhìn ta chăm chú:

"Ngươi muốn hay không xem trái tim của hắn?"

"Hả?"

Người kia giống như không nghĩ rằng ta sẽ hỏi hắn, ấp úng mà nói không ra lời, lung tung mà gật đầu.

Ta mặt trầm xuống, khẽ quát một tiếng:

"Đi ra!"

Tay phải ta nhanh chóng co lại, sau đó trái tim của yêu quái kia liền nằm trên tay ta, ta chậm rãi lui ra phía sau hai bước, lạnh lùng mà nhìn trái tim đang trôi nổi trên tay.

"Ngươi, ngươi..."

Yêu quái cực kỳ hoảng sợ, hắn cúi đầu nhìn lại ngực, phát hiện một điểm vết thương cũng không có, hắn như là thở dài một hơi,

"Nguyên lai ngươi cũng biết pháp thuật hả, bất quá, bằng chút chướng nhãn pháp của ngươi mà nghĩ muốn lừa gạt ta?"

"Chướng nhãn pháp?"

Ta hừ lạnh một tiếng,

"Không biết tim của ngươi có còn đập hay không."

Yêu quái dùng tay sờ lại ngực hắn, đột nhiên trên mặt biến sắc, hắn vừa hoảng lại vừa sợ mà sờ lại vài lần , sau đó ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ta, một bên hô lớn:

"Trả lại cho ta!"

Ta nắm chặt lấy tay phải, yêu quái nhất thời bưng ngực khóc thét, tiếng rên rỉ xé gió thật sự là rất khó nghe, ta nhíu nhíu mày, buông tay ra, yêu quái nhất thời xụi lơ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò.

"Oa, ngươi thật là lợi hại!"

Bên người truyền đến một tiếng than sợ hãi, ta quay đầu nhìn, là loài người, hắn mở đôi mắt to trong suốt nhìn ta một cách ngưỡng mộ, không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm ta.

Nhàm chán, ngu xuẩn, công phu mèo quào cũng muốn học người tróc yêu? Ta vung tay lên, trái tim liền rơi vào trong tay người nọ:

"Tặng cho ngươi."

Người nọ loại chân tay luống cuống mà cầm lấy khối đỏ tươi, đó là trái tim yêu quái, hắn kinh hoảng mà kêu to:

"Ta không cần , ta không cần a ."

"Không nên làm mất a."

Ta thản nhiên mà ứng với câu nói của hắn, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Ta, ta muốn, trả lại cho ta, van cầu ngươi , trả lại cho ta đi..."

Tên yêu quái nọ đột nhiên nhảy lên, quỳ ở trước mặt ta, đau khổ mà cầu khẩn .

Nhìn yêu quái lệ rơi đầy mặt, liều mạng mà dập đầu khẩn cầu, người bên cạnh cư nhiên mở miệng nói:

"Hắn rất đáng thương , ngươi đem trái tim này trả lại cho hắn đi."

Hắn cầm trái tim đưa đến trước mặt ta.

Đáng thương? Ta có chút khó có thể tin mà nhìn người này, trên người hắn không hề có nửa điểm yêu khí, ngược lại có chút linh khí thản nhiên, xem hắn một thân trang phục này hẳn không xấu , có thể khẳng hắn tuyệt đối là loài người, nhưng nhìn hắn thế nào cũng giống một pháp sư trừ yêu ? Không, pháp sư trừ yêu có lẽ cũng so với hắn thông minh hơn.

[Chuyenver]Bạch Hồ [ Uyên Sách ♥ Mạc Trường Phong ][Isaac - Sơn Tùng Mtp ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ