Chapter 3: Cảm ơn, Tú!

283 33 4
                                    

Tú về đến nhà, lòng vẫn có những cảm xúc hỗn độn khó tả. Tú rất vui vì sự tích cực của các bạn sinh viên ở học viện, nhờ đó, Tú mới thấy được rằng, đàn em của mình kiến thức khá rộng, có những câu hỏi khiến Tú phải sững người ra bởi khi mà Tú vẫn còn ở lứa tuổi đó, Tú chưa từng nghĩ đến điều đó bao giờ. Khẽ mỉm cười, cũng phải thôi, xã hội tiến bộ, Tú phải nên mừng vì điều đó chứ.

Ngồi suy tư khá lâu, Tú cảm thấy mệt nên liền tắm táp vội rồi trèo lên giường định sẽ đánh một giấc thật say. Nào đâu, chợp mắt chưa được lâu, Tú lại nhận được một cuộc gọi từ phòng thu, Tú lại phải đến đấy xem họ thu bài của Tú như thế nào mới được.

Tú phóng xe đến studio thật nhanh, tìm đến vị trí ngồi quen thuộc rồi mau chóng bắt nhịp với bài hát. Nói là chuyên nghiệp thì quá lời, nhưng với Tú, việc bắt kịp theo những phân đoạn như thế này vốn dĩ dễ dàng.
Đoạn này phải thế này, đoạn kia phải luyến một tí, đoạn đấy phải hát cao hơn nữa. Tú liến thoắng không ngừng, Tú biết rõ mọi người cũng đang dần mệt vì mình, nhưng thôi kệ vậy, nếu không làm đến nơi đến chốn, Tú nhất định sẽ không để bài hát này ra mắt thị trường âm nhạc, không phải vì danh tiếng của Tú, Tú chỉ muốn mọi thứ do tâm huyết của Tú làm nên phải thật hoàn hảo.

Đến khi trời sập tối, bài hát mới được thu xong và chỉnh sửa một cách trọn vẹn.

"Được rồi, cảm ơn mọi người, thật vất vả rồi, mọi người làm tốt lắm. Chúng ta về thôi." - Tú vui vẻ nói.

Dù có mệt thật, nhưng bất kì ai khi làm việc cùng Tú đều rất hài lòng, bởi thái độ, và chất lượng những sản phẩm của Tú làm nên. Chính vì thế, Tú luôn là một nhạc sĩ được săn đón hàng đầu, nhưng mà có mấy ai được hợp tác với Tú trọn vẹn đâu.

Hoàn tất. Tú rời khỏi phòng thu với vẻ mặt hài lòng và tâm trạng rất tốt. Tú chạy vòng quanh thành phố. Về đêm muộn, nét đẹp mờ ảo của Sài Gòn luôn khiến Tú thổn thức. Tú vốn dĩ sống nhẹ nhàng, Tú thích Sài Gòn đêm muộn, Tú thích bình minh Sài Gòn. Nhẹ nhàng, thoáng đãng, vương chút ưu phiền, hệt như con người Tú vậy.

Từ xa, Tú nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Muộn thế này tại sao vẫn còn ở đây nhỉ? Tú vọt xe đến gần hơn, bóng dáng mỗi lúc một hiện ra quen thuộc hơn. Là Nhi à? Tú chợt nhận ra, đúng rồi, là Nhi. Khuya rồi sao Nhi vẫn ở đấy nhỉ?

"Em ở đây làm gì thế?" - Tú dừng xe lại khi chạy đến trước mặt Nhi, vội vàng hỏi, thật sự đã muộn rồi, ở đây thế này rất nguy hiểm.

"Em đang đợi taxi đến, nhưng mãi nãy giờ không có bóng dáng nào cả, mỗi Tú chạy đến" - Nhi nói nhỏ giọng, cô thật sự đang rất mệt, tan học muộn, đã thế còn chẳng có một chiếc xe nào đến để đón cô cả, ánh đèn từ xa khiến cô tưởng có chút hi vọng, nhưng nào ngờ lại là Tú.

"Tối rồi không có xe nào đâu. Hay Tú chở em về giúp nhé? Ở đây một mình nguy hiểm lắm" - Tú nói liền ngay sau đó. Dù là Nhi, hay một người quen nào khác, đứng ở đây một mình đã là rất nguy hiểm rồi. Trong khi đó, Nhi trông có vẻ rất nhỏ nhắn, lại đang rất mệt mỏi nữa.

Yêu Thương Chưa Bao Giờ Là ĐủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ