Ngoại Truyện 1

2.2K 43 0
                                    

Ngoại truyện 1: Thú tính trỗi giậy!

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Ngoại truyện 1: Thú tính trỗi giậy!

 Sinh ra có trí nhớ tốt cũng không phải là thứ tốt!

Vài tháng tuổi ta đã biết như thế nào là sống ' hạnh phúc trong nhung lụa'; phụ hoàng vì ca ca ta mà để cho nương nuôi ta khôn lớn. 

Nếu trong cung, hoàng hậu không có khả năng sinh được tất nhiên các hoàng tử sẽ được nhận làm con thừa tự. Ta thật may mắn vì có khoảng thời gian kia.

Nương ta đúng thật là một mỹ nhân; lúc nhỏ còn chưa hiểu biết các nha hoàn thường khen nương ta thế. Các nàng cũng khen ta anh tuấn. Ta thật sự rất vui.

Hôm đó là Tiết Thanh Minh, ta diện y phục màu xám tro mà ta thích nhất đi tìm nương ra ngoài cung chơi. Vì ca ca đi chơi với nha đầu kia nên ta không muốn bị người ta nhìn đến rợn người.

Ta rất là vui vẻ a vui vẻ đến cung của nương ta.

Nương ta để ta chơi trong phòng cùng các nha hoàn của ngài, vì hơi khát ta cũng không hằm hè gì vị trà sen. Ta sinh ra vốn ghét nước có vị quá ngọt hay quá mặn, chua, đắng,... cũng như thức ăn hay những thứ gì liên quan đến vị giác. Phỏng chừng cũng may nương ta dạy ta rất khắt khe nên chế độ khẩu vị của ta cũng giảm bớt.

Thoải mái uống xong chén trà sen, ý thức của ta cũng mê mang rồi mất hết.

Khi ta tỉnh lại, rất ngạc nhiên là ta đang ở một nơi xa lạ, lâu dần ta ý thức được nơi ta đang đứng là nơi bị bỏ hoang trong cung. Tại sao ta biết? Tất nhiên ta hay lẻn ra đây chơi cùng nương với ca ca mà. Nếu như để Hoàng hậu biết được ca ca lén lút ở cùng một chỗ với nương thì có lẽ sẽ rất ư là phiền phức!

Ngồi nhìn xung quanh một lượt, nhìn tới nhìn lui cuối cùng sợi dây trong lòng ta đứt cái ' phựt'.

Ta khóc!! Khóc đến quên trời quên đất!

Vì sao ta khóc? Ta nhớ nương mà, nếu các ngươi tỉnh lại mà không thấy nương đâu liệu ngươi có nháo như ta? Dù sao ta lúc đó mới 3 tuổi nha.

Ta chạy đi tìm nương, bộ quần áo trên người cứ xộc xệch cả đi. Ta mặc kệ! Ta muốn nương hơn là vẻ anh tuấn của mình.

Ta bất an nhìn tứ phía không một bóng người, bỗng ta nghe một tiếng hét chói tai ta.

Lủi qua bụi cây nhìn vào, tim ta đập thình thịch.

Có lẽ, đó là cảnh ta không nên thấy!

Có lẽ, lúc đó ta không nên hét lên!

[HOÀN] Vương gia! Vương phi đến kìa!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ