Vẻ đẹp của sự trưởng thành

4.7K 44 0
                                    

                                     "Ai yêu một người không biết yêu quý chính bản thân mình?"

     Tôi luôn có một thắc mắc: Phụ nữ ở tuổi 30, 40, 50... có những suy nghĩ gì về sắc đẹp của mình? Các phương tiện truyền thông làm cho đa số chúng ta nghĩ phụ nữ chỉ thật sự đẹp vào thời điểm trước 30 tuổi khi da dẻ còn căng mịn và thân hình còn săn chắc. Từ sau 30, nhất là phụ nữ có con, cần sự hỗ trợ nhiều của mỹ phẩm và phẫu thuật thẩm mỹ để duy trì nhan sắc của mình. Còn sau 50, tất cả nỗ lực níu kéo sắc đẹp chỉ như... cố đấm ăn xôi. Vấn đề là, đôi khi tôi bắt gặp những người đàn ông chững chạc vẫn mê mẩn vẻ đẹp của các chị U40, tuy nụ cười đã đầy nếp nhăn, tàn nhang đã điểm trên mặt. Thế nên, tôi thắc mắc sao họ không còn giữ được sắc xuân của tuổi trẻ mà vẫn quyến rũ đến vậy? Thế cái gì còn có sức mạnh to lớn hơn tuổi trẻ và nhan sắc của thiếu nữ? 

     Tôi đọc đước trong một tác phẩm của một nhà văn, đại ý là phụ nữ đẹp nhất ở tuổi 30, khi họ ý thức được giá trị của bản thân và không cần đến đàn ông. Tôi cũng tìm thấy quan điểm tương trong quyển "Why man love bitches?" , tác giả viết rằng người phụ nữ có sức hấp dẫn đặc biệt khi cô ấy có sự độc lập, tự trọng và tự tin vào bản thân. Cô ấy không chạy theo đàn ông, không cầu xin hạnh phúc, sự quan tâm của người khác, cô ấy biết cách làm cho chính mình vui. Điều đó không phụ thuộc vào độ tuổi, nhan sắc hay bất kỳ yếu tố ban ngoài nào. Trong một cuốn sách khác, các tác giả cũng cho rằng không có chuẩn mực đẹp của phụ nữ đối với đàn ông, người phụ nữ xấu theo quan điểm của một anh nào đó lại là người phụ nữ đẹp trong mắt anh khác. Gioosng như đàn ông Việt Nam cho rằng các cô da đen, gò má cao, miệng rộng thì là xấu, nhưng các anh Tây thì lại chết mê chết mệt các thể loại ấy. Điều khiến mọi đàn ông bị thu hút là sự tự tin, độc lập và hài hước ở một người phụ nữ. 

     Những cô gái U20 luôn có những cú sốc tình cảm ở tuổi này, họ hoang mang, không biết rốt cuộc thì họ phải làm thế nào để có được người yêu mến, thầm thương trộm nhớ. Thế nên mới có mấy bài Em đã sai vì em tin rồi Anh muốn sống sao... Các cô ấy không thực sự hiểu ý nghĩa của việc yêu quý bản thân mình, thế nên các cô ấy không hiểu được lí do mình vẫn mãi mãi là kẻ thua cuộc trong trò chơi tình ái. Các cô ấy luôn trách móc bản thân chưa đủ tốt, chưa đủ đẹp, chưa đủ dịu dàng, chưa đủ... kinh nghiệm tình dục... Tóm lại là nhận hết lỗi lầm về bản thân mình, và tin rằng mình mình chưa đủ tốt cho người đàn ông "hoàn hảo" kia. Thậm chí, các cô còn điện xin xỏ chàng kia cơ hội thứ hai để mình cố gắng tốt hơn, chiều lòng anh ấy hơn, sẵn sàng làm tất cả những gì anh ấy muốn, chỉ cần anh ấy ở lại. 

     Tôi thấy tôi đâu đó trong những cô gái kia... ở thì quá khứ. Nhiều khi tôi giật mình hoảng hốt giữa đêm vì sợ hãi mất đi một ai đó. Tôi không dám nghĩ đến việc người mà mình yêu thương, dành toàn bộ tâm trí và trái tim, đã không còn là "của mình" , đã không còn được hỏi han, cầm tay, ôm hôn, thậm chí là nhìn thấy. Tôi sợ lắm chứ. Rồi tôi trách bản thân nếu như lúc đó mình làm thế này, mình không nói như thế kia... thì họ đã ở lại. Tôi vật vã, khóc lóc, không còn hứng thú với bất kì điều gì. Thế nên, tôi rất đồng cảm với những cô gái đang trong cơn tuyệt vọng khi mất đi người họ thương yêu.

     Thật khó để gặp một người chúng ta thích và có tình cả . Thế nên, không dễ gì để vượt qua sự trống trải và đau buồn khi họ ra đi. Nhưng đôi khi, chúng ta cứ hay lãng mạn hóa mọi thứ, đặt cho người kia những ưu điểm mà họ không hề có và hi vọng về một chuyện tình mộng mơ những không dẫn đến đâu. Chúng ta chỉ cần một cái nắm tay ân cần, một tin nhắn lãng mạn, một câu hỏi thăm quan tâm là đã có thể xiêu lòng, rồi dẫn đến thích và yêu người ta. Đến lúc đó, chúng ta trao cho người ta quyền được đối xử với mình tùy theo ý thích của họ. Nhiều lúc, tôi tự hỏi "Họ đã làm được gì cho đời mình mà có quyền làm tổn thương mình?" Tôi gọi những người yêu hết mình là những người mất trí. Họ quên mất họ phải được đối xử như thế nào để đi cung phụng, làm hài lòng... một người mới xuất hiện trong cuộc đời họ vài ngày, vài tháng và không đem lại điều gì tốt đẹp cả. Nhưng họ chưa bao giờ tự hỏi: Ai yêu một người mất trí? Ai yêu một người nhún nhường hoàn toàn bản thân cho một kẻ xa lạ? Nói rõ ra: Ai yêu một người không biết yêu quý chính bản thân mình?

     Đến khi bạn không còn ngây thơ đủ để nhìn mọi thứ qua lăng kính màu hồng, bạn sẽ đặt mọi thứ bằng đúng vị trí của nó và cũng thấy được mình nên đặt bản thân mình ở vị trí nào. Những người phụ nữ lớn tuổi ĐẸP hiểu điều đó. Họ chăm chút cho ngoại hình phù hợp với lứa tuổi của mình, họ xuất hiện ở những quán cafe đẹp với những quyển sách thú vị, họ có một sự nghiệp để "chiến đấu"  vì nó hoặc họ đang mải tám chuyện với những người bạn của mình... Tóm lại, họ có một cuộc đời thú vị. Họ hiểu thời gian là quý giá, nên họ tìm đến những điều khiến bản thân vui vẻ mà không nhất thiết phải có đàn ông. Càng trải nghiệm những điều thú vị, họ càng làm cho con người mình trở nên tươi mới, không hề nhàm chán mặc cho thời gian đã về trên từng nếp nhăn trên khuôn mặt. Tôi nghĩ đó mới là vẻ đẹp bền vững bất chấp thời gian, nhìn một cô gái đẹp hằng ngày rồi cũng sẽ chán, nhưng ở bên cạnh một người thú vị luôn tươi mới, thì đó giống như một cuốn sách hay, đọc hoài không thấy chán, càng đọc càng ngấm được nhiều điều thú vị. 

 

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
A Beautiful Bad GirlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ