Là em sai rồi...
Anh về đi...Em sai khi cứ muốn cạnh anh mãi thôi. Muốn được nhìn thấy anh, nghe anh vui cười, chuyện trò. Thậm chí đôi khi là im lặng cũng được. Chỉ cần có anh, nghe hơi ấm, nhịp thở của anh gần bên, vậy là cũng đủ hạnh phúc. Luôn cảm thấy nhớ anh. Lắm khi nhớ chịu không nổi. Thế nên sẽ rất buồn nếu anh có thời gian rảnh mà chẳng muốn dành cho em.
Em sai khi sợ mất anh quá mức. Nhạy cảm, mong manh. Một chút thay đổi nhỏ nơi anh cũng khiến em hoài nghi, suy nghĩ. Chỉ cần hôm ấy anh lạnh nhạt, hững hờ, hay vô tình anh im lặng, chẳng quan tâm, em liền sẽ lo bản thân đã bị anh nhàm chán. Hoặc những lần điện thoại anh rung lên những âm báo tin nhắn chẳng từ em, lên mạng thấy em mà chẳng hồ hởi, hộp thư có em mà không xem, xem rồi mà không trả lời... em sẽ đều tủi hờn anh chẳng cần em nữa.
Và em sai, em biết sai rồi, khi cứ trẻ con, yếu mềm như vậy. Cứ buồn, cứ tủi, cứ âu lo muộn phiền. Khiến ta bên nhau dần chẳng còn những tiếng cười vui, thoải mái, ngày càng xuất hiện nhiều hơn những chán nản, tiếng thở dài.
Em đáng ra phải nên mạnh mẽ hơn thế, tin vào mình hơn thế, độc lập vững vàng khi không có anh kề bên. Tự lo tốt phần việc của mình, miễn sao anh vẫn còn ở đó, còn rất gần bên em, sẵn sàng bước đến, và vẫn còn có những giây phút kề cạnh nhau, dựa vào nhau, ôm lấy nhau, mỉm cười.
Em đáng ra không nên đòi hỏi quá nhiều điều không thật sự cần thiết. Đáng ra không nên nặng lòng quá nhiều chuyện được mất, hơn thua. Đáng ra phải quan tâm, cảm thông cho anh nhiều hơn. Để yêu thương trong anh chẳng phai nhạt dần, rồi bất lực đi đến bước lụi tàn rỗng không.
Em đáng ra phải hiểu, mình yêu anh nhiều hơn thế, cần được ở bên anh nhiều hơn thế, hơn tất cả mọi điều.
Thế nên, em hiểu, mình sai rồi, sai thật rồi.
Anh đừng xa nữa. Về đi. Có được không...- - -
- trích: Nhật ký Hôm nay Tôi thất tình
- tác giả: Hạ Vũ