chương 1

813 21 5
                                    


  Ngoài trời đang mưa…mưa mang lại cho con người ta một cảm giác thật buồn và nhất là với cái lạnh của mùa đông, nhưng nỗi buồn và cái lạnh của thời tiết đâu lạnh lẽo được bằng cái lạnh của cuộc đời….Ở dưới một gốc cây có một cậu bé chừng hơn năm tuổi đang ngồi gục mặt xuống như đang khóc, cạnh cậu bé đó là một cậu nhóc tầm tám tuổi đang đứng tay chống vào thân cây dáng người như đang che mưa cho cậu bé, từng giọt mưa vội vã rơi xuống rồi thấm ướt cả người cậu, tiếng ho bật lên khe khẽ và rồi nghe giọng nói thút thít của cậu bé.

- KOOKIE !!!

-Uh! Sao vậy?

-Em …em xin lỗi…

-Đừng khóc!!! Em phải mạnh mẽ lên chứ, nhỡ đâu mai này anh không ở bên cạnh em nữa thì lúc đó em làm như thế nào?

-Anh nói gì vậy, anh đi đâu????????

-Anh phải đi đến một nơi xa ,xa lắm Ba mẹ anh đều muốn anh đi tới đó nên anh không thể không đi được!

-Không sao! Dù anh ở đâu em cũng sẽ tìm được anh!!!-Nhưng lần này thì em không tìm được anh rồi!-Tại sao.Vì lần nào chơi chốn tìm đều là em thấy anh trước tiên mà!?????????

-Nhưng nơi anh đến là một nơi xa lắm, cách đây nửa vòng trái đất cơ!

-Vậy ! bao giờ anh trở lại???Nét mặt cậu thoáng chút bối rối.

-Anh…anh…anh sẽ trở về vào một ngày mưa!

-Vào một ngày mưa???

-ừ! Vào một ngày mưa.

Taehyung đưa tay ra hứng từng giọt mưa, mưa không biết cậu thích mưa từ khi nào nhỉ? Chỉ biết là khi trời mưa là cô vui .Taehyung ngước lên bầu trời, mưa lớn từng giọt mưa hắt vào mặt cậu khiến cậu cảm thấy rát nhưng cậu không muốn về không muốn trở lại với thực tại phũ phàng khi mẹ cậu đã qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác, ba cậu thì bỏ nhà đi vì thiếu nợ của bọn vay nặng lãi và cậu bỗng chốc thành một đứa trẻ không nhà.Và rồi có cái gì cứng cứng chọc vào lưng khiến cậu đau điếng. Và ngay sau đó là một tràng cười ngạo nghễ

.-thằng kia !!! Ai cho phép mày ngồi đây hả, dám tranh chỗ của bọn chị sao?

-Nhìn nó kìa! Trông bẩn tưởi quá đi, chắc đến cả xà bông tắm nó cũng không có tiền mua

.Taehyung không nói gì cậu đã quen với những lời châm chọc kiểu này rồi nên giờ với cậu im lặng là vàng.

-Sao thế! Cưng khinh bọn chị hay sao mà không thèm trả lời?

-Tội nghiệp ông già tao quá! Ra sức lấy tiền xây một ngôi trường thật đẹp để rồi rước cái thứ mồ côi như nó vào học

-Sao!???? Không thèm nghe chị nói hả? Ngon quá ta, cho nó ăn hành đi tụi bây.

Nói rồi cả đám bay vào đánh.Đây là lần thứ mấy cậu bị đánh rồi nhỉ, cậu cũng chẳng nhớ nữa. Mồ côi là một cái tội sao? Cậu muốn mình mồ côi à. Cậu không muốn mình có mẹ sao. Không, cô muốn lắm chứ nhưng……..đánh rồi tiếp tục đánh chúng đánh cậu y hệt như cậu là một bao cát không có cảm xúc. Dừng lại đi, đừng đối xử với cậu như vậy, cậu đau lắm… cậu quỵ xuống , con nhỏ cầm đầu với khuôn mặt đanh lại bước ra chỗ cô nó đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cậu và rồi lên tiếng

đồ ngốc đứng lại cho Anh [ KOOKV]  edit Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ