Chương 25

1.7K 53 0
                                    


Đỗ Kiến Vũ lại giới thiệu hai người với nam tử mắt hổ kia, thì ra là cư sĩ ở Thiên Sơn môn hạ đại đệ tử của Mặc Hán Vũ, A Liệt Cổ, bởi vì vốn là nhân sĩ của Tây Vực, màu đôi mắt cũng khác với người khác. Tiếng Hán của A Liệt Cổ cực kỳ không chuẩn, nói được vài câu liền không hiểu đang nói cái gì. Nhưng có Đỗ Kiến Vũ giải thích: "Vị huynh đài A Liệt Cổ này cũng vì chuyện mật thư mà đến."

Nhiếp Cảnh đang muốn hỏi về chuyện này, lập tức nói: "Nói đến việc này, không biết Đỗ khanh chặn được bức thư này từ đâu?" Trong bụng nghĩ: "Chẳng lẽ Đỗ gia gã có bố trí ám trang* ở kinh thành, luôn quan sát kĩ càng chiều hướng trong triều? Nếu như vậy, Đỗ Kiến Vũ này... dã tâm không nhỏ."

(*Ám trang (暗桩): căn cứ bí mật mật chuyên theo dõi và cài gián điệp bên đối phương)

Đỗ Kiến Vũ nhìn ra nghi ngờ của y, ra hiệu tất cả mọi người lui ra, ngay cả Liễu Tiêu và A Liệt Cổ cũng được mời ra ngoài hết. Bây giờ gã mới chậm rãi nói: "Bệ hạ chớ nghi ngờ. Đỗ gia ta nhà đông người nhiều việc, không dễ duy trì, hiển nhiên phải buôn bán sinh lời chút đỉnh. Trong đó những lần làm ăn, thăm dò đổi chác được đủ các loại văn kiện mật, bán cho những người có nhu cầu."

Nhiếp Cảnh cũng không thấy gì, Nhiếp Hi nghe được chấn động: "Chẳng lẽ Thanh Phong Vọng Nguyệt trai là do Đỗ trang chủ mở?"

—— Thanh Phong Vọng Nguyệt trai là một chỗ cực kì thần bí trên giang hồ, nghe nói từ chuyện lớn như mật tấu trong triều đình, đến nhỏ như phu phụ trèo tường, chỉ cần chuyện có thể đổi được tiền, bọn họ đều có thể thăm dò được. Trước kia Nhiếp Cảnh xuất quân đánh Bắc Nhung, được Nhiếp Hi đề nghị, cũng từng bỏ số tiền lớn nhờ Thanh Phong Vọng Nguyệt trai dò la về con đường bí mật ở núi Thiết Sơn, sau này vào ban đêm tuyết rơi nhiều đội kỵ binh xông ra, đánh một trận đại thắng trong vòng bảy trăm năm, đó cũng có công tình báo của Thanh Phong Vọng Nguyệt trai.

Đỗ Kiến Vũ gật đầu: "Thứ kĩ năng mạt hạng trong cửu lưu*, bất đắc dĩ mà thôi, vốn không muốn nhắc đến. Nếu bệ hạ thấy nghi ngờ, dĩ nhiên phải nói ra sự thật. Thảo dân chặn được mật thư của Chu thái phó, thật ra do Chu thái phó uỷ thác dò la chuyện khác. Nhưng bởi vậy ta mới sinh lòng ngờ vực, âm thầm kiểm tra hành vi của Chu thái phó..." Gã nhìn hai người một chút, cười cười.

(*Cửu lưu (九流): Học thuật xưa chia ra 9 dòng: (1) nhà Nho, (2) nhà Đạo, (3) nhà Âm Dương, (4) nhà học về pháp, (5) nhà học về danh, (6) nhà Mặc, (7) nhà tung hoành, (8) nhà tạp học, (9) nhà nông.)

Vốn Chu thái nhờ vã dò la chuyện khác?

Nhiếp Cảnh bỗng nhiên cảm thấy nụ cười này hết sức mờ ám, hình như Đỗ Kiến Vũ đã sớm biết rõ khúc mắc từ trước đến nay của huynh đệ Nhiếp gia. Trên mặt y kích động cay cay một hồi đến nóng lên, sát khi âm thầm nổi dậy. Nhưng chuyện quốc gia là việc hệ trọng, dù khó chịu cũng phải cố gắng nhịn.

Nhiếp Hi thản nhiên nói: "Có phải Chu thái phó nhờ Đỗ tiên sinh thăm dò xem hoàng đế đi về hướng nào không?"

Đỗ Kiến Vũ ngẩn ra, ánh mắt sắc bén thoáng hiện lên một tia khâm phục, gật gật đầu: "Ngô vương quả nhiên nhạy bén. Liễu Tiêu khéo tay, giỏi về nguỵ tạo ấn tín, sau khi thảo dân nhận được văn kiện mật của Chu thái phó vốn muốn nhờ hắn nhanh chóng xử trí, nhưng không ngờ biết được chí muốn đoạt quốc của Chu thái phó. Ta không dám chậm trễ, trong đêm phát thiệp mời các anh hùng hảo hán triệu tập, tính liên minh ở Ngọc Môn quan, tổ chức dân binh, đề phòng đại quân của Hải Thất Lan xâm chiếm. Nhưng mà, nếu bệ hạ và Ngô vương đã ở đây, ta làm thế nào cũng phải đến yết kiến một lần, sau đó sẽ dẫn người đi Ngọc Môn quan."

Kiếm Tại Thiên HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ