Chương 2. Cuộc sống ở ký túc xá

2.9K 111 0
                                    

Sau khi thu xếp đồ đạc để lên trung học A, lúc này Lộc Hàm nghĩ mình đã thoát khỏi cuộc sống bị bắt nạt. Lên một vùng đất mới, không ai biết câu, cậu có thể dễ dàng kết bạn hơn nhờ vậy mà cuộc sống cũng cải thiện hơn. Nhưng không, cậu đã nhầm. Vào ngày đầu tiên nhập học, khi mới nhận phòng ở ký túc xá, Lộc Hàm đang chuyển đồ về phòng thì bỗng bị một đám người chặn lại không cho đi." Học sinh năm nhất?" "Dạ.... đúng ạ." Lộc Hàm ngạc nhiên. "Chắc mới vào chưa biết luật đâu nhỉ" Nam thanh niên kia nhếch mép cười. "Nếu đã vậy thì hôm nay chú mày chỉ cần đưa cho anh 500 tệ coi như tiền bọn này cất công nói với nhóc từ nãy đến giờ." (500 tệ khoảng 1 750 000₫) Nghe xong, lúc này Lộc Hàm mới hoảng sợ. 500 tệ đối với cậu là quá lớn. Thậm chí nó có thể đủ tiền anh cho cậu hơn 1 tháng, nhưng nếu không đưa cho chúng thì nhất định hôm nay không toàn vẹn về ký túc xá. "Nhưng em chỉ mang theo 200 tệ, các anh .... có thể cầm tạm chứ." "Hắc, 200 tệ. Ngươi nghĩ gì. Công nói nãy giờ của bọn ta mà chỉ đáng giá từng ấy tiền. Ngươi đang nằm mơ à. Học sinh mới nhập học như chúng mày nhất định mang theo rất nhiều tiền. Tao đòi có 500 tệ là quá ít đi. Tụi bay mau đánh nó cho tao." Nói rồi hắn tức giận ra lệnh cho bọn thuộc hạ đi sau hắn. Từng tên xông lên đẩy cậu ngã nhào xuống đất. Tay theo phản xạ mà ôm lấy đầu. Ngã xuống toàn thân bị tác động nên có chút choáng váng. Vài giây sau mới cảm giác được toàn thân liên tục hị tác động từ nhiều phía, đau điếng người. Một lúc sau có 1 tên lấy cặp cậu mở khoá rồi xốc ngược cặp lên. Sách vở và đồ dùng cũng từ đó mà bay xuống. Nước mắt cậu giàn ra, đau đớn mà nhìn thấy cảnh những đồng tiền do chính tay ba mẹ cậu vất vả làm ra bị một lũ khốn nạn cướp đi. Cậu vô lực nhìn theo mà không thể làm gì. Cậu vốn định rằng cố gắng tiết kiệm số tiền đó, đợi khi thích nghi với cuộc sống trung học, cậu sẽ tìm một việc làm thêm để lấy tiền chi trả và gửi về cho bố mẹ. "Nhóc đáng ra phải đưa cho anh ngay từ đầu, nếu như vậy nhóc đã không phải chịu đau đớn." Mấy tên đang đánh cậu cũng dừng lại, rời đi theo tên cầm đầu kia. Nơi đây chỉ còn lại cậu nằm trên mặt đất với đống bừa bộn kia. Bỗng vô thức liếc mắt thấy có 1 thân ảnh đã thấy ngồi ở hàng ghế đó từ khi cậu mới nhận phòng và hắn ta cũng vẫn đang ngồi ở đó. Lúc này cậu chợt nghĩ chắc bọn người kia phải rất có quyền thế nên lộng hành giữa ban ngày, có người chứng kiến mà không dám làm gì. Thu dọn đồ trở về ký túc xá liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Hiền. "Cậu làm sao vậy? Ai làm cậu như thế này?? Rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói đi??"
"Mình không sao, chỉ là đi đường bị ngã thôi.." vừa nói dứt câu thì có người đẩy cửa đi vào. Là 2 thanh niên cao lớn, có lẽ họ là người cùng ký túc xá với mình. Nhưng ánh mắt cậu bỗng dừng lại ở người kia. Sao lại có cảm giác quen đến vậy. Là người ban nãy. Đúng là người ban nãy. Con người mà thấy cậu bị cướp đi hết tiền cũng chẳng mảy may ra giúp đỡ. Trong lòng bỗng có chút hận người kia nhưng lại thôi . Có lẽ cậu ta cũng sợ bọn chúng.
"Xin chào, tôi là Phác Xán Liệt, học viên năm 2. Đây là bạn tôi Ngô Thế Huân. 2 cậu mới đến ký túc xá à. Học viên năm nhất??"
"Dạ, em chào anh em là Biện Bạch Hiền học viên năm nhất, còn đây là Lộc Hàm ạ. Rất vui được gặp 2 anh, mong 2 anh chiếu cố ạ." Bạch Hiền nhanh nhẹn trả lời Xán Liệt.
Hai người này ở ký túc xá một thời gian cũng có vẻ khá thân với nhau, sáng tối lại rủ nhau đi chơi. Còn cậu và Thế Huân chẳng ai nói với nhau câu nào. Cả ngày ngoài lúc nói chuyện với Xán Liệt ra thì hắn cũng chỉ còn câu "Ừ" "Biết rồi".

[HunHan] [Hoàn] Em mới là người anh yêu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ