[Chương này có yếu tố H+ hay R18, nếu không chịu được thì xin đừng cố 😁😁😁]
Ở ký túc xá này, cứ hằng tuần vào thứ 2 sẽ có một đám người đi thu tiền từ những học viên khác. Không phải tiền điện, tiền nước hay tiền học mà nó chính là .... tiền BẢO KÊ. Những người nghèo hoặc vì lý do nào đó không có tiền nộp sẽ bị bọn chúng đánh. Lộc Hàm chỉ thắc mắc... tại sao có một cái tệ nạn to đùng thế này mà không ai đi báo với quản lý ký túc xá hay quản lý trường. Hay có lẽ họ không thể làm gì. Mỗi lần chúng gặp Lộc Hàm cậu đều bị chúng đánh. Dù cậu có đưa tiền cho chúng hay không thì vẫn vậy. Chỉ là đưa tiền thì sau những trận đánh kia cậu vẫn có thể đi học còn nếu không đưa cậu sẽ chẳng thể đi học vào hôm sau. Cậu căm ghétt bọn chúng, oán hận bọn chúng. Tại sao lại cứ phải nhằm vào cậu. Số tiền cậu chăm chỉ, vất vả đi làm kiếm được để chi trả tiền học và sinh hoạt mà chúng một lần cướp sạch.
Cứ mỗi chiều thứ hai định kỳ hằng tuần, trên người cậu đầy những vết bầm tím. Đau nhức đến thấu xương. Cậu từ từ thoa thuốc lên từng chỗ một. Bỗng dưng cậu dừng động tác rồi suy nghĩ đến một chuyện. Đàn anh Ngô Thế Huân của cậu chẳng mấy khi thấy xuất hiện ở ký túc xá. Nhưng mà cậu đâu cần phải quan tâm đến chuyện của hắn. Hắn vốn dĩ chẳng là gì với cậu. Hơn nữa hắn chính là cái kẻ đã không giúp cậu khi cậu bị bọn đàn anh khác bóc lột.
Mới đó mà đã sắp hết năm học, sau khi kỳ thi kết thúc, cả lớp quyết định đi chơi xa một chuyến. Cả lớp quyết định sẽ đi biển chơi. Lúc này mọi người đều tấp nập, rúc rịch cho chuyến đi lần này. Thế nhưng vào ngày cuối khi ai nấy đã chuẩn bị xong hết đồ đạc thì có một thông báo: Hiện tại lớp ta bị thừa một người. Nếu một người ở lại thì cả lớp mới có thể đi bằng không cả lớp ở lại vì chúng ta đã mua thiếu vé. Mọi người lúc này xôn xao , đều nhất quyết chung một ý kiến bầu chọn một người ở lại. Một người vì mọi người. Và lẽ đương nhiên, người được mọi người bầy ở lại chính là Lộc Hàm. Lộc Hàm cũng không hiểu, trước nay đối với những người cùng lớp, cậu không hề đắc tội với một ai nhưng tại sao mọi người lại như vậy. Cậu quay trở về phòng, thu người lại một góc rồi khóc oà lên. Hôm nay 3 người kia đều không về. Căn phòng ký túc xá bỗng trở nên buồn bã. Lộc Hàm không kìm được nước mắt mà khóc. Trong đầu cậu luôn hiện lên những câu hỏi mà chính cậu cũng không thể trả lời. Tại sao từ khi còn nhỏ cậu đã hay bị bắt nạt? Khi đi học cậu không hề có ai chơi cùng ngoài Bạch Hiền? Tại sao khi lên một vùng đất mới rồi cậu mới nhận ra chẳng có gì thay đổi so với trước đây? Cậu thu người lại một góc khóc đến tận tối.
Đến tối cậu vẫn đang khóc. Lúc này có một người đẩy cửa vào. Cậu chưa định thần được là ai thì người kia đã đè cậu trên giường. Bất ngờ hôn cậu khiến cậu không kịp đề phòng. Mặc cậu giãy giụa, người kia vẫn tiếp tục công việc của mình. Trên người người này toàn mùi cồn, có vẻ đã sớm say. Khi thấy cậu không thở được, hắn mới chịu dứt ra cho cậu thở. Ánh trăng chiếu vào khiến cậu mờ mờ nhìn thấy khuôn mặt kia. Là Ngô Thế Huân, người mà đã lâu lắm rồi cậu không thấy xuất hiện ở ký túc xá này. Vô ích chống cự, hắn đèn lên cậu. Bỗng nhiên cảm nhận đau nhức từ hạ thân ập đến. Không kịp cho cậu thích nghi, hắn nhanh chóng ra vào trong cậu. "Ưm... ưm... " Lộc Hàm phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ rồi bắn ra. Thế Huân cũng vậy, trong phút chốc hai người hoà vào nhau. Lộc Hàm thiếp đi vì mệt.

BẠN ĐANG ĐỌC
[HunHan] [Hoàn] Em mới là người anh yêu.
Short StoryCâu truyện kể về cuộc tình của cậu học sinh nhà nghèo, rất dỗi bình thường Lộc Hàm và chàng thiếu gia nhà giàu học giỏi Thế Huân. Liệu Lộc Hàm có thể bỏ qua những gì Thế Huân đã gây ra cho cậu để yêu anh. Mọi người đọc truyện để biết thêm. Truyện củ...