Chương 3

635 22 0
                                    

Jessica thế nào cũng không nghĩ đến dưới tình huống này, sẽ gặp lại nam nhân sáu năm trước.
Sáu năm, không quá dài, nhưng cũng tuyệt đối không phải là thời gian ngắn, năm tháng tựa hồ trên người nam nhân cũng không để lại dấu vết gì, nếu như có, vậy cũng chỉ là hắn thêm phần yêu mị.
Hắn bây giờ, không như thời điểm nổi điên ban đầu cô mới gặp, mà là một loại thâm trầm tà mị làm cho không người nào có thể nhìn thấu.
Trái tim đập thình thịch liên hồi, có lẽ hiện tại cô may mắn, cô trùng hợp đứng ở trong ngõ hẻm mà ánh trăng không cách nào soi tới được, mà hắn, là hoàn toàn đứng ở dưới ánh trăng.
Sau đó, cô nhìn thấy hắn cười, một nụ cười nhìn rất thân thiện , đọng nơi khóe miệng của hắn, không giống với hôm đó thanh âm khàn khàn, giờ phút này, thanh âm của hắn cũng giống như tiếng trời : "Han quản lý, đã trễ thế này, anh muốn đi đâu? Không bằng tôi tiễn anh một đoạn đường."
Nhã nhặn ân cần thăm hỏi, lại làm cho thân thể của Han Jong Min run rẩy càng tăng lên mãnh liệt.
Hơi thở trầm mặc, bao phủ xuống. Han Jong Min sắc mặt u ám, hầu kết không ngừng hoạt động, thật lâu, mới khổ sở hỏi: "Ngươi đều đã. . . . . . Biết?"
Im Yoona vẫn như cũ cười nhàn nhạc, "Đã biết rồi."
"Ngươi định làm như thế nào?"
"Ngươi tiết lộ ra ngoài , không tính là cơ mật quá quan trọng của công ty, chỉ là ta, luôn không thích mình chẳng hay biết gì. Ngươi đã làm chuyện ta không thích, ngươi nói, ta phải thế nào đối với ngươi đây?" Im Yoona giống như trò chuyện việc nhà bình thường với nhau, cùng Han Jong Min hiện nhếch nhác thấy rõ.
"Vậy nếu như nói, ta nguyện ý đem toàn bộ tiền ở đây để lại, hơn nữa ta còn có thể cung cấp tải liệu mua bán của ngươi ?" Hắn nói xong, cúi người xuống, đem va-li đặt ở trên đất, đồng thời tay phải từ từ đưa vào trong tây trang của mình. . . . . .
"Nếu như mà ta là ngươi, sẽ buông cây súng đang lấy ra." Im Yoona hơi híp mắt con mắt, rất có " ý tốt" nhắc nhở.
"Ngươi --" Han Jong Min mồ hôi lạnh toàn thân, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té xuống đất.
"Bởi vì đạn trong súng của ngươi, ở trên tay của ta." Năm ngón tay mở ra, trên bàn tay trắng noãn rõ ràng là sáu viên đạn lóe ngân quang.
"Thế nào. . . . . . Có thể!" Hắn vẫn mang theo súng lục tùy thân, súng trong đạn là lúc nào không có?
"Ta nếu muốn tới cùng ngươi nói chuyện phiếm, tự nhiên muốn làm chút chuẩn bị." Tay vừa lật, đạn từng viên một rơi xuống đất. Im Yoona một tay bỏ vào trong túi quần, từng bước từng bước, ưu nhã hướng Im Yoona đi tới.
"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn như thế nào?"
"Muốn gạt ta làm chút chuyện, ít nhất ngươi nên có nhiều hậu thủ hơn, hiểu chưa?" Im Yoona đứng trước mặt Han Jong Min, cười, giống như là một thầy giáo kiên nhẫn dạy học sinh. Nhưng là tay của hắn lại hung hăng nắm đầu đối phương, hướng một bên trên tường đánh tới.
Ba! Ba!Ba!
Vết máu từ trán Han Jong Min rỉ ra, dính trên tường.
"Đừng. . . . . . Đừng giết ta. . . . . ." Han Jong Min đứt quãng khẩn cầu.
"Ta dĩ nhiên sẽ không giết ngươi rồi, chỉ là, ta không thích người khác cầm súng hướng về phía ta." Chân của hắn, dậm trên tay phải đối phương.
Ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, đầu ngón tay. . . . . . Han Jong Min kêu thảm thiết, năm ngón tay của tay phải hắn, có thể nói đều bị đạp nát.
Nhưng là người khởi xướng Im Yoona, vẫn như cũ chân mày đều chưa từng chuyển động , chỉ là móc ra một chiếc khăn mùi soa, lau lau tay mình một chút, "Dẫn hắn đi xuống, quét dọn nơi này sạch sẽ."
"Vâng" mấy tên thủ hạ, nhanh chóng mang theo Han Jong Min cùng với cái vali đầy tiền rời đi.
Mà Im Yoona nhưng vẫn là đứng tại chỗ, chỉ là, lần này, ánh mắt hắn bắn về phía ngõ chỗ sâu ngõ hẻm, "Nếu một mực xem kịch vui, hiện tại hạ màn xuống rồi, ngươi có phải hay không cũng nên ra ngoài nói cảm tưởng đi?"
Mà mấy tên thủ hạ, thái độ tự nhiên, giống như lúc bắt đầu, bọn họ cũng đã phát hiện trong ngõ hẻm có người ngoài tồn tại.
Một chiếc xe nhỏ chậm rãi tự chỗ tối tăm lái tới, Jessica tái mặt, cười mỉa, "Các vị đại ca, ta chính là cái gì cũng không thấy a. Ta chỗ này còn có chút tiền trà, nếu là các vị muốn uống trà, không ngại cầm đi."
Cô nói xong, đôi tay run rẩy trạng lấy ra bóp da, mặt không tình nguyện lại cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười đưa tới trước mặt Im Yoona.
Im Yoona tầm mắt chỉ là nhìn chằm chằm mặt Jessica, nhàn nhạt nói: "Dơ bẩn."
"Hả?"
"Giày của ta dơ bẩn."
Cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi giày da , có một chút màu đỏ, sợ là máu tươi của Han Jong Min mới vừa rồi .
Jessica tắt máy xe, ngồi xổm người xuống, lấy ra khăn giấy muốn đi lau đôi giày da kia.
"Dùng tay của ngươi lau." Thanh âm của hắn, tự đỉnh đầu của cô vang lên.
Cô ngẩn người, ngay sau đó hiểu được, thu hồi khăn giấy, bàn tay nhẹ nhàng gạt đi mặt ngoài giày da, đem vết máu kia từng chút một lau đi.
Trong đầu Jessica, lại không tự chủ được hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, khi đó chính hắn, cũng từng đứng ở bên chân của cô, đang cầm chân của cô hôn lên mắt cá chân. Hôm nay mặc dù làm chuyện bất đồng, nhưng lại kỳ dị có chút tương tự.
Cho đến những vết máu toàn bộ dính đầy ở trong lòng bàn tay cô, cô mới cười làm lành đứng lên, cẩn thận từng li từng tí nói: "Sạch sẽ, anh nhìn nè. . . . . ."
Im Yoona nheo lại con ngươi, quan sát Jessica. Tròng mắt đen xinh đẹp mà hẹp dài , sâu không thấy đáy, không ai biết được hắn giờ khắc này ở nghĩ cái gì.
Nhưng là, Jessica lại biết, ánh mắt như vậy tuyệt đối không phải nhìn người quen. Ít nhất, cô bây giờ có thể khẳng định, nam nhân này không nhớ rõ cô. Cũng đúng, ngày đó hắn căn bản là hỗn loạn, thần chí không rõ ràng, không nhớ rõ cô cũng là đương nhiên.
Vừa nghĩ tới điều này, cô càng thêm cố gắng kéo căng da mặt cười, còn liên tiếp cúi người chào.
Im Yoona chân mày từ từ nhíu lên. Nhìn con ngươi Jessica, cuối cùng từ từ rũ xuống. Nhát gan, hèn mọn, mềm yếu. . . . . . Nữ nhân này, tự hồ chỉ có thể sử dụng từ như vậy để đánh giá.
Xoay người, hắn không hề lưu luyến lên Cadillac. Chỉ chốc lát sau, cả ngõ hẻm chỉ còn lại có một mình Jessica.
"Hô!" Thở dốc một hơi, cô nửa người tựa vào sườn chiếc xe nhỏ, "Tốt thật, lúc nào thì, Ngưu Lang cũng biến thành có khí thế như vậy rồi hả ? Còn là, hắn đổi nghề rồi hả ?"
Tiếng nhạc điện thoại di động lúc này vang lên, Jessica lấy điện thoại di động ra, nhấn nút trả lời, chỉ nghe được thanh âm lo lắng của Tiffany đùng đùng truyền đến --
"Sica, không xong, Shinvi lại phát tác!"
"Cái gì? Phát tác?" Jessica cả người bỗng dưng cứng ngắc, "Làm sao biết chứ? Không phải nên đến thời điểm trăng rằm mới có thể phát tác sao?"
"Tớ cũng vậy không rõ ràng lắm a, từ năm phút trước, Shinvi liền bắt đầu la hét ngực không thoải mái, chỉ là triệu chứng xem ra không có hơn mấy mấy kì trăng rằm trước, Shinvi cũng nói cũng không phải quá đau."
"Tớ lập tức trở về! Cậu trước cho Shinvi uống chút canh nóng, có thể sẽ để cho nó thoải mái một chút." Jessica nói xong, cúp điện thoại di động, nhảy lên xe điện, tức tốc chạy đi.
Xe điện nhanh chóng lái ra khỏi ngõ hẻm, giống như rắn bạc bình thường ở trên đường chạy như bay! Nếu như giờ phút này có một người của bộ phận kĩ thuật cải trang sang đây xem, tuyệt đối sẽ kinh ngạc về chiếc xe điện này, trải qua tân trang, tốc độ lại có thể đủ đạt tới 120 mã lực!
Mà bên kia, bên trong màu đen Cadillac, một bàn tay bạch ngọc đặt nơi ngực mình, tròng mắt Im Yoona cảm thụ trái tim nhảy lên.
Thình thịch....thình thịch.... Thình thịch, so bất cứ lúc nào, đều có lực!
Giống như báo hiệu cái gì, kêu gào cái gì!
Khi Jessica trở về nhà trọ, chỉ thấy Tiffany lo lắng đi ra đón, "Cậu cuối cùng cũng về rồi."
"Shinvi đâu?" Cô hỏi.
"Tớ múc một chút canh nóng cho nó uống..., hiện tại đang nằm trên giường chờ cậu đấy. . . . . ."
Không đợi Tiffany nói xong, Jessica đã chạy về phía phòng ngủ.
Trên chiếc giường mềm mại, một đứa bé đang nằm phía trên, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, giống như một tiểu thiên sứ, chỉ là giờ phút này, tiểu thiên sứ sắc mặt bỗng tái nhợt, trên trán tóc đen ướt nhẹp dính vào , lộ ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Mẹ!" Đứa bé sau khi nhìn thấy Jessica, giùng giằng đung đưa hai cánh tay hướng cô duỗi đến.
Jessica chạy vội tới bên giường, ôm nó vào lòng, "Có đau ngực hay không? , mẹ xoa bóp cho con nhé."
"Không đau, con đã tốt hơn rồi." Jung Shinvi lắc đầu, đầu nhỏ mềm nhũn gác lên khuỷu tay mẹ mình, "Thật kỳ quái, mỗi lần đau, con đều sẽ cảm thấy giống như mất thứ gì, muốn đi tìm trở lại."
"Không có chuyện gì , bất kể Shinvi mất thứ gì, mẹ cũng sẽ tìm về cho con" Jessica xoay đứa con ướt đẫm mồ hôi đối diện với mình.
"Con cảm thấy được, như vậy chỉ có tự con mới có thể tìm được."
"A, Shinvi biết mình muốn tìm gì sao?"
Jung Shinvi buồn buồn cắn môi dưới, lắc đầu một cái, "Không biết."
Nhìn gương mặt của con mình, Jessica nghĩ tới mới vừa ở trong ngõ hẻm gặp phải người nam nhân kia. Lần thứ hai gặp mặt, cô vẫn không biết tên là gì.
Shinvi dáng ngoài cực kỳ giống người nam nhân kia, chỉ là. . . . . . Khí chất không giống.
Nếu như nói nam nhân kia là tà mị thấy rõ, thì đứa nhỏ này lại mang vẻ thuần khiết như thiên sứ.
Dĩ nhiên, loại thánh khiết này chỉ là bên ngoài, chỉ có người quen thuộc tên tiểu tử này, mới biết nó có nhiều điều làm người ta nhức đầu.
Có lúc, sinh hạ một đứa con quá thông minh, sẽ làm quyền làm chủ bị giảm xuống một bậc.
"Mẹ, chúng ta hôm nay còn chơi đại phú ông sao?" Shinvi đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc - Yoonsic (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ