Thương thầm tuổi học trò

5.6K 43 6
                                    

 Cuối cùng, sau này tuy đúng là có ngày gặp lại thật, nhưng tình cảm chẳng còn đủ để cần phải nói ra nữa.  

Ngày...tháng...năm...

Thích thầm một người trong những ngày tay vẫn còn bận bịu giấy bút sách vở cũng là một điều rất tuyệt vời.

Là những ngày đến trường, thấy người ta ở đâu liền mon men đến gần, bắt chuyện, hỏi thăm. Hỏi những câu rất bình thường, vụn vặt thôi, cùng khuôn mặt vô cùng thản nhiên, ra vẻ chỉ là những người bạn quen biết hỏi thăm nhau. Giấu che đi sự thật rằng còn muốn nói, muốn được ở bên người ta nhiều hơn rất nhiều. 

Thích thầm lạ lắm. Vừa sợ người ta biết, mà cũng vừa muốn người ta thấu hiểu. Rõ ràng giấu che rất kĩ, bởi biết chắc người ta chẳng thích mình rồi. Thế mà vẫn để lộ ra sự quan tâm, chú ý, tìm hiểu. Cứ úp mở với đám bạn về người ta, còn đi trò chuyện với  bạn thân của người. 

Dần dần, ai mà chẳng biết. 

Nhưng bởi lỡ thích rồi. Thích cũng là hy vọng, mơ mộng. Tưởng tượng một ngày có thể cùng người ta buổi sáng đến trường, buổi chiều tan học đưa nhau về. Mang thức ăn lên trường cho nhau. Còn bên nhau đi ngang khắp sự ngưỡng mộ, yêu thích của mọi người. 

Mơ một ngày sẽ có đôi. 

Thích một người trong những ngày tay còn bận bịu giấy bút sách vở, khờ dại lắm. Cứ lẽo đẽo, âm thầm đi theo người ta dù người ta chẳng biết. Quan tâm lịch học của người. Quan tâm kết quả thi cử người thi cử. Biết người ta đăng kí lớp học thêm nào liền đăng kí theo. Cuối cùng lại không phải môn mình thích, môn mình thật sự giỏi, và bởi vốn dĩ hai đứa không phù hợp ngồi chung lớp ôn luyện, thế là ngày càng đuối.

Nghĩ mà buồn cười. 

Hạnh phúc khi ấy chỉ đơn giản là cùng người ta đi chung một đoạn đường đến lớp, đoàn đường đi về. Cùng ngồi bên người ta nghe giảng, ghi chép. Cùng có một chủ đề chung nào đó để nói. 

Vì người ta mà thấy mỗi ngày đến trường có thêm động lực, nhiều niềm vui, ý nghĩa. Nhưng cũng vì người ta mà nhớ nhung, suy nghĩ đến nỗi chẳng còn chỗ đâu mà nghĩ đến bài vở nữa. 

Thế rồi cuối cùng cũng bị phát hiện.

Như một điều vốn dĩ, hiển nhiên.

Chẳng cần phải nói ra bằng lời, nhưng vẫn chẳng thể nào giấu trong lòng được, khi đã dành tình cảm cho một người. 

Người bắt đầu chẳng đáp lại những thăm hỏi nữa. Cũng dần né tránh, làm ngơ. Rồi bản thân cũng tự biết. Nơi nào có người thì tự động không xuất hiện nữa. 

Hai đứa cứ thế, cứ thế xa nhau dần. 

Trong im lặng...

Khi ấy cũng còn quá nhỏ để buồn đau. Cũng chưa đủ lớn để biết thất tình là gì. Hoặc bởi lẽ hai đứa cũng có gì đâu. Hay, cũng vì đã biết trước kết cục như vậy nên chẳng quá bất ngờ.

Cứ để mọi thứ trôi qua, trôi qua như thế. Cùng những tháng ngày thi cử trung học miệt mài.

Chỉ có một điều không vừa lòng, là tận đến ngày chia tay, hai đứa vẫn chẳng nói thêm một lời nào. Vô cùng đáng tiếc. Rất buồn. Tuy vậy vẫn chẳng thể mở lời khi gặp mặt, cứ phải lướt qua nhau. 

Và, những ngày tay còn bận bịu sách vở ấy, tôi đã từng rất thích, thật lòng rất thích một người nhưng lại chưa từng dám nói ra như vậy đấy. Đến tận khi sắp phải xa nhau vẫn nhất định chôn chặt tâm tư tình cảm. Tự nhủ sau này nếu đủ duyên nợ để gặp lại nhau, chắc chắn sẽ tỏ rõ lòng mình. 

Cuối cùng, sau này tuy đúng là có ngày gặp lại thật, nhưng tình cảm chẳng còn đủ để cần phải nói ra nữa. Dù vậy, nhắc đến những ký ức về tuổi học trò một thời ngây thơ trong sáng ấy vẫn không thể nào thiếu vắng được hình ảnh của người. Từng là động lực để tôi đi học vui vẻ mỗi ngày. Và cũng từng là lý do khiến tôi không sao tập trung hoàn thành nổi đống bài vở trên trường. 

Hôm nay tôi thất tình_Hạ VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ