Chap 41 - YoonGi

2.4K 201 4
                                    

ĐỐI ĐẦU VỚI HOSEOK

.

Ngày qua ngày, JungKook vẫn ở chỗ của tôi, còn tôi thì vẫn đều đặn chăm sóc cho em ấy. Cái khoảng cách "tình anh em" kia luôn là cái hàng rào vô hình ngăn cách chúng tôi. Tôi đây chẳng có cách nào để nói cho JungKook biết tình cảm của mình. Bản thân tôi luôn là người biết tự kiềm chế, nếu em ấy đã không muốn thì tôi cũng chẳng khó dễ làm gì. Chí ích thì cứ như lúc này, làm một người anh trai đáng tin cậy ở bên em ấy có lẽ là được nhất rồi.

Nhưng rồi, những tháng ngày yên bình cũng qua. Từ sáng đến giờ tôi cứ thấy bồn chồn, lo lắng thế nào ấy.

- YoonGi, cháu mau ra đây. Jung HoSeok kéo rất nhiều người đang tiến đến đây đó._ Tiếng của vị trưởng làng thúc giục gọi tôi.

Tôi toan đứng dậy định chạy ra ngoài xem tình hình thì JungKook kéo tay tôi lại:

- Jung HoSeok? Có phải là có rất nhiều ma cà rồng đang đến không anh?_ Em hỏi tôi với khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

- Anh cũng không biết nữa. Để anh ra ngoài xem sao đã.

- Liệu rằng có TaeHyung trong số đó không?

- Kookie đừng lo lắng nhé. Anh sẽ quay lại ngay. Em nhớ là không được ra ngoài đấy._ Tôi phớt lờ câu hỏi của em, cứ thế mà li khai.

.

.

.

Đến nơi mọi người tập hợp, ở đây đang có rất nhiều người sói lẫn ma cà rồng.

- Ta muốn gặp kẻ đứng đầu ở đây._ Tiếng HoSeok hét lớn.

Trước khi vị trưởng làng bước lên thì tôi đã kịp chen vào.

- Là ta đây._ Tôi bước lên trước mặt hắn lên tiếng.

- Ngươi sao? Thăng chức cũng nhanh quá nhỉ?_ Hắn nhếch môi cười nụ cười nửa miệng.

- Ngươi đến đây làm gì?_ Tôi hỏi hắn.

- Còn gì nữa ngoài trả thù?

- Chuyện đã qua lâu rồi. Với lại các ngươi cũng đã từng giết lại rất nhiều người của ta, vẫn chưa đủ hay sao?

- Trừ phi kẻ đứng đầu chết đi, nếu không thì chẳng bao giờ là đủ.

- Vậy thì ngươi cứ đấu riêng với ta, sống chết ta tự chịu. Đừng liên lụy đến những người khác.

- Khá lắm. Ngươi thật là nghĩa khí.

- Ý ngươi thế nào?

- Được rồi. Dù sao ta cũng muốn đấu một trận công bằng. Không có bọn người kia nhúng tay vào, đỡ vướng bận._ Hắn cười lớn.

Thế là tôi bảo mọi người tản ra. Ai cũng tỏ ra lo ngại, vì thấy HoSeok dường như rất có quyết tâm hạ tôi cho bằng được. Nhưng thà để một lần rồi kết thúc, còn hơn cứ mãi dây dưa thế này.

Cái sân rộng bây giờ chỉ còn tôi và hắn. Một con sói và một ma cà rồng đang gầm gừ phô ra tất cả thanh âm của mình để hù dọa đối phương. Thế rồi cả hai lao vào nhau, như hai con thú khát máu, sẵn sàng cắn xé con mồi hay bất cứ thứ gì cản đường nó lúc này.

Tôi dùng móng vuốt cào rất nhiều đường vào người HoSeok. Còn hắn dùng hàm răng bén nhọn của mình liên tục cắn vào cổ tôi, nhất là hai chiếc ranh nanh nhọn hoắt kia.

Tôi nghĩ bản thân mình đã nắm được thế chủ động khi đã kiềm được hắn dưới tay mình, cho đến khi hắn dùng chút sức lực còn lại, quật tôi ngã xuống...

- Tình thế đã thay đổi rồi. Thế nào? Ngươi tiếc lắm đúng không?_Hắn ta đắc chí cười lớn.

- Được rồi. Cứ giết chết tôi nếu anh muốn. Và hãy trả lại sự yên bình cho làng yêu sói đi._ Cổ tôi bị hắn dùng sức bóp chặt, khiến tôi nói không ra hơi.

- Hay lắm. Sắp chết đến nơi rồi mà còn tỏ ra nghĩa khí. Được, ta sẽ thực hiện nguyện vọng cuối cùng của ngươi nhé tên người sói tội nghiệp._ Hắn tỏ vẻ thông cảm và cố tình nhấn mạnh năm chữ cuối làm tôi thấy đáng ghét vô cùng.

Hắn kề hàm răng vào cổ tôi, chắc là hắn muốn giết tôi bằng cách này. Tôi không sợ chết. Nhưng liệu hắn có giữ đúng lời hứa là sẽ bỏ qua hết mọi chuyện cho làng yêu sói? Và còn JungKook nữa, những ngày tháng sắp tới, em ấy phải làm sao khi không có ai chăm sóc?

Đang lúc nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tôi chợt nghe có tiếng người nào đó đang gọi mình:

- YoonGie! Mau về đi! JungKook đã..._ Là Jin, là anh ấy đang gọi tôi.

Nhưng vì chuyện gì thế này? JungKook, em ấy làm sao?

- Jin, anh vừa nói gì?_ Tôi cố gắng hỏi lại.

- Đừng hỏi nhiều nữa. Em mau về đi, được không?_ Dường như anh ấy đang cố kìm nén một loại cảm xúc nào đó mà tôi cũng chẳng rõ, là lo sợ chăng?

Tôi có linh cảm chẳng lành, bèn dùng sức đẩy HoSeok ra.

- Anh có thể cho tôi một chút thời gian được không?_ Tôi nhẹ giọng, hạ thấp cái tôi mà xin cho mình một ân huệ.

- Sao bỗng dưng ngươi lại thay đổi thái độ với ta như vậy?

- Tôi muốn đi gặp JungKook. Anh làm ơn, giúp tôi lần này được chứ?

- Lại là JungKook. Cả ngươi cũng bị thằng nhóc đó làm cho mê muội rồi à?

Tôi im lặng. Thực sự lúc này tôi chỉ muốn gặp JungKook, mọi chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.

- Làm sao ta biết là ngươi sẽ không bỏ trốn?_ Hắn hỏi tôi, hình như là hắn đã chấp nhận cho tôi một ân huệ.

- Anh cứ đi theo tôi nếu muốn.

Thế là hắn buông lỏng tôi ra. Bản thân tôi chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh về chỗ của JungKook, thực sự không còn quan tâm đến những gì đang diễn ra ở phía sau nữa.

End chap 41

-------------------------

Xin lỗi vì sự chậm trễ này.

[LongFic/Edit] VKook || Fallen VampireNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ