Chương 2

580 39 6
                                        

Thiên Tỉ chẳng biết mình đã phạm phải tội gì với ông trời mà lại đen đủi đến mức này. Sắp về tới nhà mà cậu bắt đầu cảm thấy nôn nao, mọi thứ trong dạ dày cuộn lên từng đợt và chỉ trực trào ra khỏi miệng. Trước mắt mờ mờ, trí óc dù có cố gắng cũng không thể thanh tỉnh được. Khi ở sân bay, Thiên Tỉ đã muốn hôn mê ngay tại đó, chỉ là nếu cậu làm vậy chắc chắn rằng cậu không sống được cho đến khi khỏi bệnh.

Tuyến lệ lẫn tuyến mồ hôi của cậu đang ngang nhau, nước mắt khiến mọi thứ lòa đi sau đó rơi xuống, vỡ tan, rồi lại tích tụ theo một vòng tuần hoàn. Mồ hôi lạnh đua nhau túa ra khiến cậu bất giác rùng mình một cái.

Cố gắng ổn định bản thân, Thiên Tỉ bước xuống trước cửa nhà. Tạm biệt và cảm ơn mọi người xong, cậu hít thở sâu vài lần rồi đưa tay lên nhấn chuông cửa. Tiếng bính boong báo hiệu sự có mặt của một người con đã mệt mỏi và tìm về tổ ấm thuộc về mình.

Đợi ở bên ngoài, cậu ngước lên nhìn bầu trời. Cao, trong sáng và có từng đám may trắng như kẹo bông nhẹ nhàng lướt trên nền trời xanh ngắt? Quá hư ảo rồi. Bắc Kinh đang ô nhiễm nặng nề, đào đâu ra được cái phong cảnh hữu tình như thế, cái đó chỉ có trong sự mơ mộng của con người sống giữa hàng dãy kiến trúc nhân tạo thôi...

"A, Thiên Tỉ ca ca"

Thiên Tỉ đổi hướng nhìn về phía vừa phát ra tiếng gọi, một cây nấm di động đang lại gần cậu. Không nhịn nổi nụ cười và kích động trong lòng, cậu cất lời:

"Nam Nam, ca đã về đây"- cậu rất nhớ tiểu đệ đệ này nha. Khuôn mặt cậu rạng rỡ, mệt mỏi vừa rồi tạm thời đã bay mất.

Thiên Tỉ nhanh chóng vào nhà, hết ôm lại hôn hôn Nam Nam. Bây giờ em ấy đã sắp vào lớp 1 rồi, đã lớn hơn xưa nhiều nhưng vẫn cho Thiên Tỉ có cảm giác chỉ muốn cưng chiều như vậy. Em ấy dù thế nào vẫn sẽ là tiểu bảo bối của cậu, cậu sẽ không bao giờ ngừng yêu thương.

Cậu cũng phải ôm bố mẹ nữa, cả tháng nay đều chỉ có thể nghe tiếng họ qua điện thoại, cậu nhớ họ muốn chết rồi...
__________

Hoặc nhớ trên tinh thần không thể chết được mà bệnh về thể xác thì có thể đấy...

Tình trạng sức khỏe của Thiên Tỉ ngay sau khi gặp bố mẹ sụp giảm nghiêm trọng. Sốt cao và các khớp xương thì bắt đầu đau nhức, từng cơn từng cơn đánh vào dây thần kinh yếu ớt của cậu. Không còn cách nào khác, cậu buộc phải nằm liệt trên gường để nhanh chóng hồi phục lại.

Tuy nhiên, vẫn theo thói quen thường ngày, Thiên Tỉ dù có bệnh nhưng chẳng thể dời được chiếc điện thoại. Cậu lướt weibo một chút để xem vài tin tức mới, không quá hứng thú nhưng đầu ngón tay cứ trượt trên màn hình và mắt cứ tiếp tục đọc. Cậu tiếp tục lặp đi lặp lại hành động ấy cho tới khi nhận được tin nhắn từ group chat của ba người. Là từ Vương Nguyên...

《Thiên Thiên, cậu về nhà chưa? (ƠωƠ֦)》

Thiên Tỉ cười cười khi thấy icon cậu ta gửi kèm, ngốc như chủ của nó ý. Nhanh tay bấm trả lời.

《Tớ về rồi》

《Có mệt không? Lão tử thấy cậu muốn ốm cả tuần trước rồi còn gì》

[DROP] (Khải Thiên - Nguyên Thiên) Tam giác cân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ