16. Lạc lòng

1.3K 88 59
                                    

Note: Tôi không có ưa gì bạn ST đâu nên đừng có ai đọc nhầm cái tựa của tôi nha, tôi buồn lắm ấy T_T

------Enjoy----

Cuối tháng sáu mưa hè rả rích tưới mát con người cùng cảnh vật, cứ như thổi hồn vào đám sinh viên đang sắp chết khô vì nóng của A đại. Thanh niên trai trẻ tuổi này thích nhất là đắm mình trong những cơn mưa dù cho ngày mai có bị cảm vật vờ thì cũng cảm thấy đáng, cảm thấy vui vẻ và đầy trải nghiệm.

Thế nhưng cái gì cũng có hai mặt của vấn đề, đơn giản chia thành tốt và xấu hay còn gọi là là lợi và hại. Mưa mát lành, thanh tẩy tâm trạng, hồi sinh cây cối, làm dịu sự oi nồng nhưng mưa ẩm ướt sẽ làm cho mọi thứ mốc thếch lên, khó chịu vô cùng. Lúc đó, lũ con người phiền phức suốt ngày hướng ông trời cầu mưa sẽ bắt đầu nhớ mong mấy cơn nắng nhằm phơi phóng đồ đạc bị ướt, hay đơn giản là nhờ tia UV mùa hè tiệt trùng mấy cái quần sịp, bảo vệ sức khỏe sinh sản và giống nòi cho thế hệ tương lai.

Lý nương nương với chứng bệnh khiết phích nan y thời kỳ cuối đang cau có nằm trên giường tự mình ôm hờn dỗi mà tuyệt thực. Nguyên nhân đơn giản là thằng người yêu bé dám cãi anh không chịu đi sấy khô quần áo và sịp, chúng làm anh phát ói khi nghĩ đến viễn cảnh từng đám mốc xanh trắng phất phới nảy chồi trên đồ đạc, trước mặt anh. Thế là cãi nhau !!!!

Anh nhăn nhó cuộn mình trong chăn, phì phò tức giận, một bộ dáng chính là đợi người nào đó đến dỗ dành..như bao lần hục hặc khác.

Cạch..

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một cậu trai nhỏ nhắn thở dài tiến vào, trên tay đang bê theo mì xá xíu thơm nức mũi, niềm ao ước của không ít sinh viên trai tráng đang tuổi ăn tuổi lớn trong KTX đầy thiếu thốn. Giọng nói anh trong trẻo dịu ngọt, hết sức dỗ dành người trên giường

- Dung Dung, dậy ăn trưa đi nè..trời ẩm mau nguội lắm đó

- ... - không chút phản ứng.

Trung Bản Du Thái ngước lên trời tìm dưỡng khí sau đó bình tâm mà lại gần giường của Lý Thái Dung hống thằng bạn bánh bèo nhà mình.

- Dung Dung.. đừng chờ nữa, nó không qua đâu

- Sao cậu biết tớ chờ ai? - anh nhấm nhẳng hỏi.

- Còn không phải tiểu tử họ Trịnh chọc giận Dung Dung đáng yêu của tớ xong bỏ chạy à. Tớ nha ~~~ rất là thương cậu nên mua mì xá xíu xịn thật xịn cho cậu ăn bớt giận đó....

Lý Thái Dung nghe có người đồng cảm thì mủi lòng, mắt đỏ tưng bừng quay sang nhìn cậu bạn thân. Du Thái ban đầu là được sai phái tới nhưng nhìn mỹ nhân tủi thân sắp khóc thì chịu không nổi mà toát ra tình mẫu tử thiêng liêng, lập tức ra sức an ủi

- Aigooo Dung Dung ngoan nha.... đừng giận nữa.. mau ăn đi.. Cậu phải biết là tớ thương cậu biết bao nhiêu mới chịu móc hầu bao đãi cơm mà

- Hừ.. cậu tiếc thì ăn đi hức..

- Nào có.. nào có.. tớ thương cậu nên mua cho cậu đó ~~

Thái Dung tủi thân phụng phịu trả lời, người ta đang không vui rồi mà còn bày ra cái bộ dáng ban ơn như vậy. Thấy ghét .. thấy ghét.. thấy ghét... Mà ghét nhất là tiểu tử thối kia dám bỏ mặc mình không dỗ dành gì hết.

[JaeYong][NCT Fanfic] Ký túc xá - CielNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ