Bộ Bộ Sinh Liên 7

1K 0 0
                                    

Chương 301: Tuyệt Hộ Kế

"Họ Hồ, mau ra đây".

Tiếng cửa bị đạp "Bùm"một tiếng, mấy tên vạm vỡ hùng hổ xông vào trong viện, chúng đội mũ, người trần để lộ bộ ngực vạm vỡ, hai hàng lông mày không tỉa tót, trong chớp mắt làm ầm ĩ lên gà chó chạy toán loạn.

Hồ lão hán nghe thấy tiếng động vội chạy ra, vừa nhìn thấy tên đại hán ngực để trần đen thui, nhận ra là Trương Hưng Bá cầm đầu có tiếng trong toán lưu manh, hắn không khỏi giật mình cả kinh, vội cười trừ nói: "Trương Ngũ Gia, ngài... Ngài đang làm gì vậy?".

Trương Hưng Bá liếc mắt nhìn hắn một cái, thò hai ngón tay ra rút từ trong bụng ra một tờ giấy, tiện tay mở ra, đập vào mắt hắn, cười nham hiểm nói: "Mở to mắt chó của ngươi ra, nhìn rõ cho ông mày".

Hồ lão hán lùi lại hai bước, nhìn vào tờ giấy, nhận ra là hợp đồng vay tiền mà mình đã ký với hàng tiền Lưu Trung, không khỏi giật mình, thất thanh nói: "Trương Ngũ Gia, ngài... Đây là... Đây là?".

Trương Hưng Bá nhe răng cười nói: "Đây là bằng chứng ngươi vay tiền, Lưu gia tốn kém không ít với ngươi, cũng không muốn hạ mình tiếp xúc với tên đê tiện như ngươi, giờ giấy tờ ngươi vay nợ đã ủy thác cho ta, gia gia hôm nay đến chính là thu tiền lại, trong vòng ba ngày, chuẩn bị cho đủ số tiền giao cho ta, nếu không thì... Hắc hắc hắc...".

Trương Hưng Bá cười lạnh nhạt, Hồ gia khuê nữ chạy vội từ trong buồng ra, thấy tình hình như vậy vội đỡ cha đang nghiêng người sắp đổ, kêu thất thanh: "Cha cha ơi...".

Hồ gia cô nương mặc bộ váy vải giản dị, nhưng sắc đẹp vạn phần, Hồ gia lại có thể dám thông báo cho bên dượng chuyện này, đã chọc giận Lưu Trung, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra lần nào nữa, thì Lưu gia họ từ nay về sau sao có thể ung dung tự tại ở Tứ Châu đây?".

Bất kể thế nào, Lưu gia hắn vẫn là cậy vào Đặng Tổ Dương, giờ sự việc đã bị bại lộ, trong lòng hắn đã mất đi cái lòng thương hoa tiếc ngọc, không dám có tâm tư với Hồ gia khuê nữ, nhưng hắn lại hận đến xương tủy, nhấn định phải làm cho Hồ gia nhà tan cửa nát. Giáo huấn cho người khác, sớm đã bày mưu đặt kế, cho dù dùng thủ đoạn gì, đều cần phải để cho người ta mất đi cái to gan lớn mật.

Theo lời dặn dò của Lưu Trung, Trương Hưng Bá đương nhiên là không kiêng nể gì, hắn cười dê dẩm với Hồ cô nương, sờ vào má cô một cái rồi cười tủm tỉm nói: "Mộng Phi cô nương, càng lớn càng tươi ngon, khiến cho người ta chỉ muốn cắn lấy một miếng. Nghe nói, Lưu gia có ý xóa bỏ nợ nhàn cho nhà cô nương các người, lấy cô về làm thiếp, ngươi xem, vào cửa Lưu gia rồi, được chiều chuộng, đây chẳng phải là quá tốt sao, lão tử ngươi phụ lòng tốt của người khác, giờ đã làm Lưu gia giận, được, món nợ này chuyển cho Trương mỗ rồi, nếu không thì ngươi lấy ta là được rồi, làm vợ Trương Ngũ Gia ta. Hắc hắc, món nợ của nhạc phụ, ta có thể suy nghĩ... Thư thả cho ngươi ba năm năm".

Hồ Mộng Phi tức giận mặt đỏ ửng, nâng cha dậy lùi lại sau mấy bước, tránh né bàn tay của hắn, nhìn hắn chằm chằm căm giận. Trương Hưng Bá không nghĩ gì, nhún vai nói: "Hồ lão hán, gia để sĩ diện cho ngươi, giờ có thể đích thân đến đây, nội ba ngày hoàn nợ, tổng cộng bốn mươi tám quan, đến lúc đó không thu được tiền, gia có thể thu nhà thu đất, có chứng từ trong tay, có kiện đến Châu phủ nha môn gia cũng không sợ, hừ!".

[Dịch Full] Bộ Bộ Sinh Liên Trọn BộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ