Chương 2

259 36 5
                                    


 ​​《 mệnh lệnh liền phục tùng 》


Muốn nhìn ngươi, cho dù có khoảng cách cũng muốn chỉ như vậy lẳng lặng nhìn ngươi


Tại sao lại như vậy, ta cũng không biết



Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, Phùng Kiến Vũ bị phái đi quét đình viện,đón lấy ánh mặt trời bước chân ung dung đi ở trên viên đá , khóe miệng nâng lên độ cong xinh đẹp , giang hai cánh tay ngước đầu cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, cậu đắm chìm trong ánh nắng ấm áp lại không chú ý tới cách đó không xa Vương Thanh ngồi ở treo trên ghế đọc sách , lúc hắn từ trong sách ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cậu xuất hiện ở trong tầm mắt, nhìn cậu hưởng thụ ánh mặt trời còn có nụ cười ngọt ngào cảm hóa người khác , tầm mắt cũng rốt cuộc không thể ly khai , nhìn theo bóng người di động.


Là nguyên nhân nào để cho ngươi đi tới nơi này, ta nghĩ ta nên cảm ơn nguyên nhân kia


"Thiếu gia" Ôn quản gia bưng trà đi tới bên cạnh hắn,ông nhìn theo tầm mắt hắn


"Bảo hắn tới đây " Vương Thanh uống ly trà ông bưng đến


"Dạ" Ôn quản gia đi về phía Phùng Kiến Vũ


Ôn quản gia đi tới bên cạnh làm Phùng Kiến Vũ bị dọa nhảy dựng lên , hốt hoảng vội vàng nói xin lỗi


"Xin lỗi, hù dọa ngươi " Ôn quản gia gật đầu hỏi thăm


"Không, không có sao. . . Ôn quản gia có chuyện gì không?" Phùng Kiến Vũ lúng túng nhìn ông


"Thiếu gia tìm ngươi" Ôn quản gia lui một bước, Phùng Kiến Vũ lúc này mới nhìn thấy Vương Thanh


"Tìm tôi? Có chuyện gì. . . sao?" Phùng Kiến Vũ dừng một chút


"Không biết, đi qua đó sẽ biết " Ôn quản gia cũng không để ý cậu có đáp ứng hay không xoay người đi tới bên cạnh Vương Thanh


Không thể làm gì chỉ có thể phục tùng Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ quần áo liền theo qua đó.


"Ngươi mới vừa rồi đang làm gì vậy?" Vương Thanh nhìn cậu


"Phơi, phơi nắng. . ." Phùng Kiến Vũ cúi đầu


"Ngươi tại sao lại không nhìn ta?" Vương Thanh đối với điểm này có chút không hài lòng nhíu mày


"Thiếu gia, đây là quy củ" Ôn quản gia hảo tâm nhắc nhở hắn


一别两宽 - nhất biệt lưỡng khoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ