《 thần trợ công 》
Từ sau ngày đó Phùng Kiến Vũ đã sắp ba ngày không có thấy Vương Thanh, tối hôm đó Phùng Kiến Vũ rốt cuộc chỉnh lý xong bát đĩa bên trong phòng bếp, còn chưa đi ra phòng bếp liền nghe thấy tiếng va chạm ngoài cửa đại sảnh , cậu thò đầu ra đã nhìn thấy Ôn quản gia chạy về phía cửa đại sảnh, không thấy còn tốt nhìn một cái liền bị hù dọa.
Cửa mở ra, Vương Thanh được hai tên bảo tiêu đở đi vào, Ôn quản gia từ trong tay hai người kia đón lấy Vương Thanh.
"Thiếu gia!" Ôn quản gia vỗ vỗ Vương Thanh trên người ông
"Thiếu gia bị các đổng sự đổ rất nhiều rượu" một tên bảo tiêu trong đó nói với Ôn quản gia
"Tôi biết rồi, các ngươi đi về trước đi, tôi xử lý được rồi"
"Dạ" hai tên bảo tiêu rời đi cũng nhân tiện đóng cửa
"Thiếu gia cậu tỉnh lại đi!" Ôn quản gia muốn gọi tỉnh hắn, nhưng không có tác dụng
"Ôn quản gia, tôi giúp ông!" Phùng Kiến Vũ đi lên phía trước giúp ông đở bên kia
"Cám ơn cậu, cậu tại sao còn chưa ngủ? Đỡ một chút!"
"Mới vừa dọn dẹp lại, thiếu gia cũng uống quá nhiều" Phùng Kiến Vũ nghe mùi rượu trên người hắn nhíu mày
"Các đổng sự chính là như vậy, nếu không phải lão gia không có ở đây thiếu gia cũng không cần khốn khổ như vậy" Ôn quản gia oán trách
" Chờ một chút tôi mở cửa!" Phùng Kiến Vũ đưa tay đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng trở lại đỡ bên cạnh Vương Thanh
"Hô ~" sau khi hai người đem hắn ném lên giường thì thở ra một tiếng
"Tôi đi rót ly nước cho thiếu gia, cậu giúp tôi xem cậu ấy "
"Được" Phùng Kiến Vũ gật đầu
Phùng Kiến Vũ nhìn hắn trở mình muốn đem chân co lên giường, cậu nhanh chóng bắt hắn lật người lại
" Chờ một chút, giày của cậu còn chưa có cởi!"
Phùng Kiến Vũ ngồi cạnh giường giúp hắn đem vớ cởi ra, nhân tiện đem áo khoác âu phục của hắn cởi xuống, tiếp lại đem hắn nhét vào chăn xoay người đi phòng tắm cầm khăn lông ướt giúp hắn lau chùi, Ôn quản gia mới vừa đi tới cửa trùng hợp nhìn thấy cảnh này , ông như núi bất động đứng ở cửa, suy nghĩ một hồi, xoay người đi tới một gian phòng khác , qua không bao lâu mới trở lại bên trong phòng.
"Thiếu gia, nước" Ôn quản gia đem hắn đở dậy, đem ly nước tiến tới bên miệng hắn để cho hắn từ từ uống
"Cậu hôm nay ở nơi này chăm sóc thiếu gia tôi đi xử lý một ít chuyện" Ôn quản gia đem Vương Thanh thả lại trên giường đắp lại chăn hướng về phía Phùng Kiến Vũ nói
"Được" Phùng Kiến Vũ gật đầu, Ôn quản gia liền đi ra ngoài Cánh cửa đóng lại, nhân tiện khóa lại , Ôn quản gia đứng ở cạnh cửa
"Thiếu gia, tôi đã làm thì làm tới cùng, giúp cậu thuận nước đẩy thuyền " Ôn quản gia nhìn cái ly trong tay
"Ôn Tĩnh" một cậu bé thanh tú từ trong một phòng đi ra
"Tiểu thiếu gia" Ôn quản gia nhìn nó
"Tôi chỉ hỏi ông một câu, mới vừa rồi ông hỏi tôi thuốc kia , là cho anh tôi uống sao ?" Đứa bé trai kia nhìn ông
"Dạ" Ôn quản gia không che giấu chút nào đích liền thừa nhận
"Nha! Tôi mới vừa về nhà nha! Ông liền đào cái hố này cho tôi nhảy! Tôi sẽ bị anh tôi giết chết!"
Đứa bé trai kia vội vả giậm chân
"Hắn sẽ cảm ơn cậu" Ôn quản gia cười đối với hắn nói
"Cảm em gái ông! Không được không được tôi muốn đi vào!"
"Thứ cho tôi quá đáng!" Ôn tĩnh đưa tay đem đứa bé trai vác lên vai
"Nha!" Đứa bé trai liều mạng kêu
Ngươi nói Ôn Tĩnh nếu vác nổi cậu bé này, làm sao lại không khiêng nổi Vương Thanh?
Ông xuất thân từ một gia đình võ thuật còn là một vận động viên sao không khiêng nổi?
Ông đương nhiên khiêng nổi, chẳng qua là ông sớm đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ,
Chẳng qua là ông đã sớm gọi cậu bé tên Vương Dực này mang thuốc trở về
Ôn Tĩnh là thần thánh phương nào? Ông cũng không là ai cả, bất quá chỉ là một quản gia thấu hiểu tâm tư chủ tửÔng bất quá chỉ là một vị thần trợ công, một trợ thủ đắc lực bên cạnh Vương Thanh
BẠN ĐANG ĐỌC
一别两宽 - nhất biệt lưỡng khoan
FanfictionTác giả:青鱼的咩 Edit : Tammy Trần Tình trạng bản dịch : drop Giới giải trí * kim chủ Thanh × minh tinh Vũ *OOC* 〈 vốn câu chuyện đơn thuần hư cấu 〉 OOC = out of character, nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện tr...