/Có một cuộc điện thoại từ YoonGi, Hoseok bắt máy/
Hoseok: *mặc vội chiếc áo chạy xồng xộc ra khỏi nhà*
SeokJin: Này em đi đâu đó nhóc sắp tới giờ ăn tối rồi còn đi đâu nữa
Hoseok: YoonGi hyung say mất rồi em đi rước hyung ấy *nói vọng vào*
************
Hoseok: Hyung! Hyung mau tỉnh lại ta về nhà thôi
YoonGi: Hừmm...... Tại sao em...hức...lại đối xử với tôi như vậy...hức...tại sao...hức...vậy Jung Hoseok...
Hoseok: Hả? Em làm gì sai sao hyung?
YoonGi: Em sai sai rất nhiều là đằng khác...hức
Hoseok: Hyung nói rõ chút đi
YoonGi: Tại sao em lại thân thiết với Jin hyung như vậy...hức...chứ em có biết tôi buồn lắm không?
Hoseok: Sao cơ? Hyung buồn sao?
YoonGi: Ừ, tôi buồn rất buồn nữa kìa...hức...tại sao a tại vì tôi yêu em
Hoseok: Yêu? Yêu e..mm--------------------------
Tao cảm thấy đây là chap mà tao viết hay nhất từ trước tới giờ =]]]
Au: Tây
BẠN ĐANG ĐỌC
[All Hope] Mặt trời bé nhỏ của nhà chống đạn
FanfictionNhững thứ linh tinh, có thể tớ tự nghĩ ra có thể tớ sẽ lấy thực tế từ Youtube từ Fanpage Mặt trời là để yêu thương