Bạch Tử Họa ngăn một kiếm của Thiên Tầm, trong ánh mắt đạm mạc có một tia không thể tin, hắn thản nhiên nhìn Thiên Tầm, thản nhiên nói “Thiên Tầm, ngươi có biết vị tiên tử này là ai?”
Bạch Liên lập tức hiểu Bạch Tử Họa biết quan hệ giữa nàng và Thiên Tầm, không đợi Thiên Tầm mở miệng, nàng giành nói: “Ta không biết vị cô nương này, nàng đột nhiên xâm nhập vào trong cung của ta, nói ta cầm đồ vật gì đó của nàng, không lấy được liền muốn động thủ đả thương người.”
Bạch Tử Họa quay đầu nhìn về phía Bạch Liên, ánh mắt hơi tối lại, nói: “Đắc tội tiên tử, đây tiểu đồ của tại hạ, có thể nàng có điều khó nói, nhất thời mạo phạm tiên tử, mong rằng tiên tử niệm nàng tuổi nhỏ, không cần cùng nàng so đo.”
Thiên Tầm thấy Bạch Tử Họa bộ dáng lạnh lùng như vậy, dưới chân giống như bị lửa đốt, không chần chừ, nhanh chóng ra khỏi tiên cung, bay về hướng địa phủ. Bạch Tử Họa chỉ vội vàng chào tạm biệt liền đuổi theo.
Các tiên môn thủ ở Vân Sơn không chịu rời đi, Bạch Tử Họa cũng không chịu thỏa hiệp nửa phần, không ai nhường ai, cuối cùng cũng kinh động đến Ngọc Đế và Vương Mẫu.
Thực ra trong lòng Vương Mẫu rất coi trọng Bạch Tử Họa, đáng tiếc hắn thế nhưng lại vì một tiểu đồ nhi mà cùng người trong thiên hạ trở mặt đến nước này thật sự không đáng giá, liền góp ý với Ngọc Đế, nói: “Ta nghe nói Thiên Tầm này chính là con riêng của Quỷ Tiêu, phụ vương có được yêu thần lực truyền cho nàng, chứ không phải muốn làm cơ nghiệp minh giới bọn họ trở nên kiên cố.
Hiện giờ chúng tiên cùng Bạch Tử Họa chỉ vì một người như nàng mà giằng co như vậy, cũng không phải cách tốt. Không bằng trước hết lệnh cho chúng tiên rời đi, để xem Bạch Tử Họa sẽ xử trí như thế nào với tiểu đồ đệ của hắn.
Nhiều ánh mắt cao thấp khác nhau đều nhìn vào, nếu Thiên Tầm kia muốn làm chuyện gì, mọi người lại phạt nàng cũng coi như sư ra nổi danh.
Hơn nữa phẩm hạnh cùng thái độ của Bạch Tử Họa trong tiên giới là độc nhất, hắn sẽ không dung túng cho đồ đệ của mình gây ra nửa phần nguy hại đến thiên hạ, tổn thương sinh linh. Nếu Thiên Tầm thật sự làm ra chuyện khiến trời đất không dung, ta nghĩ sư phụ nàng sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho nàng.”
Ngọc Đế cảm thấy Vương Mẫu nói có lý, liền hạ lệnh cho chúng tiên lui về.
Bạch Tử Họa thấy mọi người rời đi, đỡ cho hắn một phen phiền toái, vốn nghĩ muốn trực tiếp đi tới Địa phủ tìm Thiên Tầm, lại không ngờ Ngọc Đế Vương Mẫu lại triệu kiến, đơn giản chỉ muốn nói về đạo lý.
Cuối cùng, Vương Mẫu đột nhiên nói nàng cần hương thảo trân quý, gọi Bạch Tử Họa thuận đường đưa Bạch Liên đi, giúp nàng pha chế hương liệu.
Bạch Tử Họa tuy rằng trong lòng cảm thấy chuyện kỳ quái như vậy tại sao lại giao cho hắn, nhưng dù sao Vương Mẫu cũng vừa cho hắn một ân tình lớn như vậy, chút việc nhỏ như thế này muốn cự tuyệt cũng khó, cho nên mới có chuyện hắn vừa đến cung của Bạch Liên thì chứng kiến một màn kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Thiên Cốt P2 (Hoàn Chỉnh)
RomanceTừ sau lần đại chiến tiên ma ấy đã qua trăm năm, tam giới trở lại bình tĩnh, trời đất dần dần khôi phục phồn vinh như ngày xưa. Hoa Thiên Cốt hồn phi phách tán, lòng Bạch Tử Họa như tro tàn, hành tung vô định, không còn ai thấy hắn nữa.