Mọi người thấy cách xưng hô có khó đọc hay không? Nếu khó thì cmt để Dâu đổi tên hai nhân vật chính?! À tên của cha Eunji là Trịnh Nguyên Sinh nha mọi người
______________________________Kéo tay anh đi đến trước mặt ba mẹ mình: “Ba, mẹ, chúng ta về thôi.”
“Được.” Nhã Ân sực tỉnh rồi đi đến bên cạnh kéo tay chồng.
Kim Long Sinh vẫn nắm chặt tay ông: “Chú Trịnh, ngày mai tôi đến công ty chú để bàn chuyện hôn sự.”
“Được.” Trịnh Nguyên Sinh vẫn còn khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác đáp lại.
“Em phải về sao?”
Kim Tại Hưởng chợt tỉnh rồi vội vàng lôi kéo cô. Vừa nghe cô nói phải về nhà anh liền hết sức khẩn trương, chỉ sợ không được gặp lại cô nữa.
Nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Em quay về dọn đồ, ngày mai anh qua đón em.”
“Đón em?” Nhất thời không kịp phản ứng.
Bốn người kia lại liếc nhau lần nữa, càng thêm nghi ngờ. Cô muốn dọn vào nhà họ Kim ở?
“Ngốc ạ, ngày mai anh qua đón em, về sau chúng ta sẽ mãi ở cùng một chỗ không rời xa.”
“Thật chứ?”
Nghe xong, anh vui mừng đến khoa chân múa tay, chỉ kém chưa có nhảy dựng lên, kéo tay cô ra sức lắc: “Bây giờ anh lập tức qua đón em.”
Đỗ Vũ đi đến bên cạnh, đập một phát vào gáy anh: “Cô ấy còn chưa về mà.”
Đáng thương buông tay, sờ sờ gáy, oan ức liếc hung thủ một cái, chu môi nói: “Vậy Chi Chi đừng về nữa.”
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh, Trịnh Hân Chi lại cảm thấy buồn cười. Lập tức kéo anh dẫn đầu đi ra cửa, sau khi đến bên cạnh xe liền dừng lại rồi quay đầu nhìn anh.
Anh nháy mắt, chỉ kém chưa vẫy vẫy đuôi, vẻ mặt đáng yêu giống như cún con nhìn cô.
Nhìn kỹ xung quanh rồi bước lên trên bậc thềm, như vậy hai người mới không chênh lệch quá nhiều.
Hai tay quàng qua cổ anh, tươi cười nói: “Em phải về dọn đồ, ngày mai anh đến sớm đón em là được rồi.”
Hai tay anh vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô, vốn đang rất vui vẻ vì mình có thể ôm cô nhưng khi nghe cô nói muốn về nhà lập tức mất hứng, thở phì phì, bĩu môi: “Không cho em về.”
Hôn môi anh một cái, tuy rất thích anh quấn lấy mình nhưng cô không định để anh tùy hứng, cô cũng có kiên trì của mình: “Vậy ngày mai không cho phép anh đến đón em, em cũng chẳng đến đây nữa.”
Nghe thế, anh lập tức lo sợ, hai tay đặt trên eo cô dùng sức ôm chặt cô vào lòng: “Không muốn.”
Khẽ cười hỏi: “Vậy ngày mai anh đến đón em nhé?”
“Được rồi.” Trả lời rất tủi thân, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Ngoan lắm.” Tay nhẹ vỗ đầu anh tỏ ý khen thưởng.
Buông cô ra chỉ chỉ môi mình, mặt đỏ bừng.
Nhìn hành động của anh cô liền mỉm cười. Tên này chẳng ngốc lắm đâu, còn biết phải thưởng nữa. Thuận theo yêu cầu của anh, sau khi ấn xuống môi anh một nụ hôn liền buông anh ra chuẩn bị vào xe.
BẠN ĐANG ĐỌC
{Chuyển Ver} [TaeJi] Chồng Ngốc Của Tôi
Lãng mạnTác giả; Tàng Tĩnh Nhi Văn án Cũng đã đến tuổi lấy chồng nên cha cô thoi thúc cô mau yên bề gia thất cho cha cô yên tâm. Chỉ có điều, người đàn ông cô chọn trúng thật sự quá đáng yêu khiến cô lần đầu tiên nhìn thấy anh liền yêu thích không muốn buôn...