"Vậy thì phải xem là đến đâu, đến chỗ của nàng tự nhiên là không cần lo lắng thức ăn không đủ ăn, nàng xem, một bàn thức ăn này, ba người chúng ta tuyệt đối đủ ăn." Hắn vẻ mặt xấu bộ dáng, nghiễm nhiên cùng cái loại đó cao quý ưu nhã khí chất bất tương phù hợp.
Hạ Thanh Ca không nói gì, âm thầm cắn răng, càng quen thuộc với người này càng là phát hiện hắn thật đáng giận.
Chẳng qua nể việc hắn giúp mình tìm Bạch Hạc tiên ông cùng với chuyện cầu thầy choTúc Hác, nàng cũng phải kiên trì nịnh bợ hắn.
"Xảo Lan, đi lấy thêm một phần bát đũa cho vị công tử này đi."
"Vâng, tiểu thư." Xảo Lan mang theo mơ hồ vui vẻ, xoay người rời đi. Chỉ chốc lát sau nàng cầm một bộ bát đũa đi đến, đặt ở trước mặt Bạch y nhân.
"Các ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì ta sẽ gọi các ngươi." Nàng giương mắt nhìn về phía hai người Xảo Lan, Tập Xuân. Tập Xuân nhìn chằm chằm Bạch y nhân, vẫn không quá yên tâm trong lòng, nàng là ám vệ lão gia đưa cho tiểu thư, mọi chuyện đều lấy an toàn của tiểu thư là nhất. Chẳng qua xem tình hình tiểu thư nói chuyện cùng vị bạch y công tử này, hẳn là người quen, nếu không cũng sẽ không đồng ý ngồi cùng bàn ăn cơm với một nam tử xa lạ, nghĩ đến chỗ này, lo lắng của nàng mới tính chính thức để xuống.
Xảo Lan cùng Tập Xuân đi ra ngoài liền chủ động đóng kín thư phòng, Hạ Thanh Ca cầm lấy bát đũa bên cạnh "Túc Hác, đến bên này ăn."
Nàng ôm Túc Hác lên trên mặt ghế, mà Túc Hác vẫn tò mò nhìn chằm chằm Bạch y nhân bên cạnh. Vừa rồi bé thấy Bạch y nhân này bay từ ngoài cửa sổ vào, khinh công của hắn sao lợi hại như vậy? Còn lợi hại hơn cả Tập Xuân tỷ tỷ.
"Túc Hác, ăn cơm đi." Hạ Thanh Ca vốn là đã cầm lên bát đũa, thấy vật nhỏ này vẫn tò mò nhìn chằm chằm Bạch y nhân, nàng chỉ có thể hảo tâm nhắc nhở.
"Vâng." Túc Hác đáp một tiếng, buồn bực bắt đầu ăn cơm.
Bạch y nhân mang theo ý cười nhè nhẹ nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca đối diện "Nàng phải ăn nhiều một chút, quá gầy." Hắn nói xong gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén của nàng.
Hạ Thanh Ca cúi đầu nhìn một miếng thịt nhiều thêm trong chén của mình, ngẩng đầu nhìn hắn, mà trong ánh mắt của hắn lại mang mong đợi cùng với mừng rỡ không biết tên.
"Cám ơn." Nàng nhàn nhạt nói một tiếng cám ơn, cúi đầu kẹp thịt hắn cho mình ăn.
Khóe miệng Bạch y nhân nở nụ cười thỏa mãn, hắn vẫn không biết, nhìn một người ăn cơm là chuyện vui vẻ như vậy, ở trong ký ức của hắn, trừ mình ngồi ở trước bàn ăn ra, người còn lại đều vây quanh giúp hắn chia thức ăn, cái loại cảm giác này làm cho hắn phiền chán. Mà bây giờ, ở trong thư phòng ấm áp, chỉ có hắn và nàng, không đúng, Bạch y nhân không vui nhìn chằm chằm Túc Hác, còn có thằng nhóc chướng mắt này. Nhưng mà tuổi còn nhỏ nên không có gì đáng ngại! Tóm lại hắn rất vui vẻ.
"Túc Hác, ăn nhiều thịt cá vào, tăng thêm dinh dưỡng." Hạ Thanh Ca gắp một miếng ca bỏ vào trong chén Túc Hác, cười ôn nhu nhìn bé ăn. "Cảm ơn tỷ tỷ."
Nhìn mặt em bé đáng yêu của Túc Hác, Hạ Thanh Ca không nhịn được đưa tay nhéo nhéo " Còn khách khí với tỷ tỷ làm gì? Nhanh ăn đi!"
Vui sướng thỏa mãn trên mặt Bạch y nhân trong nháy mắt biến thành ghen tị!
"Ta đã gắp thức ăn cho nàng, vì sao nàng không gắp lại cho ta?" Bạch y nhân vốn là mong mỏi Hạ Thanh Ca có thể gắp một món ăn trả lễ lại cho hắn, không nghĩ tới nàng chỉ nói một tiếng cám ơn, rồi cúi đầu ăn. Điều này cũng không có gì, nhưng vì sao nàng lại gắp thức ăn cho thằng nhóc thúi này?
Hạ Thanh Ca sửng sốt một chút, lập tức hơi nhíu mày "Ngươi là người lớn, là nam nhân còn lớn hơn cả ta, ngươi còn cần ta gắp thức ăn cho sao?" Bạch y nhân âm thầm nói "Một chút cũng không ôn nhu."
"Cái gì?" Hạ Thanh Ca tựa hồ nghe được một chút, nhưng là không nghe rõ "Không ôn nhu? Công tử sợ không phải hôm nay mới biết ta không ôn nhu chứ? Cô nương ôn nhu bên ngoài còn nhiều mà, công tử cần gì chạy đến nơi này của ta tự tìm mất mặt?" Nói xong, Hạ Thanh Ca còn cực kỳ khiêu khích gắp một miếng thịt bò thả vào trong chén Túc Hác, sau đó gắp một miếng rau bỏ vào "Túc Hác, ngoan ngoãn ăn nha, chay mặn phối hợp là tốt nhất cho thân thể, như vậy chúng ta có thể sớm ngày bái sư học võ."
"Ừ, nghe tỷ tỷ." Túc Hác cười vui vẻ, lộ ra hai cái răng trắng, bộ dáng sinh động đáng yêu.
Tâm tình Bạch y nhân vốn còn buồn bực, nghe lời nói của Hạ Thanh Ca, hai đầu lông mày lộ ra một tia đắc ý.
"Ai, tiểu tử, thân thủ của ta vừa rồi có lợi hại không?" Hắn quyết định không nhằm vào nha đầu kia, tiểu tử này là một điểm đột phá, hơn nữa, nếu có thể, hắn còn có thể mang tiểu tử này đi, cho hắn khỏi quấn quít lấy Hạ Thanh Ca.
Nghe được lời nói của Bạch y nhân, hai mắt Túc Hác càng phát sáng lên, bé gật đầu mãnh liệt " Võ công của Đại ca ca rất lợi hại, là người lợi hại nhất Túc Hác từng gặp đấy."
Trên mặt Hạ Thanh Ca hiện một hàng vạch đen, Túc Hác, đệ tổng cộng thấy qua mấy người có võ công? Thực làm cho tỷ tỷ này mất mặt!
Khóe miệng Bạch y nhân khẽ nhếch cười, liếc sắc mặt lúng túng của Hạ Thanh Ca một cái, lập tức quay đầu tiếp tục dụ dỗ Túc Hác "Vậy ngươi có muốn theo ta học võ không?"
"Ừ, muốn." Túc không do dự chút nào, một câu liền đáp ứng.
"Tốt, rất tốt, vậy món ăn mà tỷ tỷ gắp cho ngươi có nên hiều kính sư phụ hay không?"
Túc Hác giương mắt nhìn nhìn Hạ Thanh Ca, lại nhìn Bạch y nhân một chút, cuối cùng quay sang"Tỷ tỷ, ta đã ăn no, những thức ăn này có thể cho sư phụ ăn hay không?"
Hạ Thanh Ca thầm mắng trong lòng, tên nhóc này, nàng yêu thương hắn một lúc, có sư phụ đã quên tỷ tỷ. Liếc nhìn Bạch y nhân một cái " Ngươi không phải là muốn ăn sao? Cho, đều cho ngươi." Nàng đưa gắp mỗi món trên mâm một miếng đặt trong chén của Bạch y nhân,"Chừng này đủ rồi chứ." Bạch y nhân âm thầm đắc ý, cầm lấy chiếc đũa vô cùng vui vẻ gật đầu nhẹ "Ca nhi đối với ta tốt nhất." Lập tức ưu nhã bắt đầu ăn.
Mà lúc này Hạ Thanh Ca nổi hết cả da gà !
BẠN ĐANG ĐỌC
Thần y độc phi,đại tiểu thư phế vật
Ficção HistóricaTruyện này Vy thấy trên diendanlequydon có bạn edit nhưng bị drop rồi, vì mình thích nên sẽ edit lại bộ này, mong mọi người vote ủng hộ tinh thần Vy nha, thanks nhiều!! 😘😘😘 Tác giả: Khất Cái Nữ Vương. Nguồn convert: Tàng thư viện. Giới thiệu vắ...