"Sinh nhật anh sao?" Tôi buông đũa, "Sao lại nghĩ như thế?"
Nó chớp mắt to nhìn tôi: "Hai lão điên bọn họ đi hưởng tuần trăng mật rồi, còn Lý Khoa Lạp Mã quay về Tasi tìm hiểu tình hình địch rồi."
"Thì sao? Cái đó có liên quan gì đến sinh nhật anh?" Tôi có chút ngạc nhiên, "Sinh nhật anh qua rồi mà?"
"Nhưng mà..." Nó lắc lắc xúc tu, ánh sáng trên người dần dần chuyển sang đỏ, "Lần kia có hai lão điên bọn họ mà."
Tôi buồn cười sờ sờ đầu nó: "Ý em là muốn tổ chức lại cho anh sao?"
"Vâng!" Nó gật đầu hưng phấn, ánh sáng xanh chớp nháy liên tục.
Vì vậy hôm sau tôi lại mang nó đi mua đồ.
.
.
Lúc ra cửa, nó làm nũng tôi, chơi xấu không chịu biến thành người. Giằng co cả buổi trời, tôi đành phải để nó vào túi - cái túi phồng ra một cục như vậy thật dễ gây chú ý quá đi.
"Vì sao người ta nhìn mình hoài vậy anh?" Nó kéo ngón tay của tôi, thò đầu ra khỏi túi, ngó nghiêng.
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười: "Người ta đâu có nhìn em, toàn là nhìn anh đấy."
"Ơ, vì sao?"
"..." Trời nóng như vậy còn mặc áo khoác chen chúc vào chợ, chúng nó không nhìn mới là lạ ấy.
Cải trang làm gì không biết nữa, mau mua đồ ăn nó muốn nấu rồi về nhà thôi.
Vừa vào nhà, nó lập tức nhảy ra khỏi túi, lao thẳng tới dụng cụ biến hình trên sô pha.
"Thật tiện lợi làm sao ~" Ánh sáng xanh lá cây quen thuộc chớp lên, nó duỗi thắt lưng, vồn vã đón lấy đồ trong tay tôi, tiến vào phòng bếp.
Tôi đau đầu đuổi theo phía sau: "Trong nhà còn mở máy lạnh kìa!"
"Ơ? Vậy trực tiếp mặc tạp dề vào luôn được không?" Nó mở to cặp mắt ngây thơ nhìn tôi.
Tôi câm nín, tự tay mặc quần áo vào cho nó.
Vật vã mãi mới mặc quần áo đàng hoàng cho nó, nó liền hào hứng chạy vào phòng bếp.
Một lát sau, cửa phòng bếp mở ra: "Trần ~ em đặt bánh kem sẵn ở tiệm bánh dưới lầu rồi, anh đi lấy giúp em đi ~ "
Tôi hết cách, ngoan ngoãn rời nhà.
Lúc về nhà, nó đã dọn thức ăn ra.
Tay nghề của nó đã tiến bộ rất nhiều, gần đây phòng bếp cũng đã ít cháy hơn. Ngoại trừ việc thức ăn toàn là món chay thì hương vị cũng rất được.
Cơm nước xong xuôi, nó đặt bánh kem lên bàn. Bánh không to, nhưng với một nhát cắt, lớp kem bơ hiện ra lại dày đến doạ người.
Tôi nhìn nhìn tầng kem, lưng đổ mồ hôi lạnh: "Em muốn ăn bơ sao?"
"Em không thích ăn bơ... " Nó cười, cọ cọ vào người tôi, "Là em dành riêng cho anh đấy ~ "
"Đừng nói em bắt anh ăn hết mớ này nha?" Tôi cười gượng.
"Đương nhiên ~ Có điều..." Nó cười, dang chân ngồi lên đùi tôi, một tay không an phận trượt lên ngực tôi, tay kia quét bơ, "Em không bắt anh ăn trực tiếp đâu nhé."
Sau đó, nó từ từ cởi áo thun, quét bàn tay đầy bơ kia lên người mình: "Hôm nay em để dành sức lực đó nha ~ "
"Vậy... quà sinh nhật... em sẽ?"
...
... ...
... ... ...
"Trần?"
Bên tai có tiếng gọi, tôi nỗ lực mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt to của nó.
"Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?" Nó lo lắng sờ trán tôi, xúc tu lành lạnh.
Tôi ngây ngô lắc đầu. (Anh chỉ mộng xuân thôi :v )
Nó chớp chớp mắt: "Vậy sao anh cắn gối hoài vậy?"
"Ế?" Tôi ngây người.
"Được rồi được rồi, tỉnh rồi thì dậy đi ~ Hai lão điên nói muốn đi hưởng tuần trăng mật ~ chúng ta cũng ra đi chơi đi ~~~ "
"..."
================ Dấu ngăn cách đại biểu ngoài lề ===============
Rau Câu: Trần ~ hôm nay sinh nhật em này ~ em muốn ăn rau câu ~~ -^_^-
Trần: = =. . . Chẳng phải sinh nhật em mới hôm qua còn gì?
Rau Câu: Đúng vậy.
Trần: Vậy sao mày còn nói hôm nay là sinh nhật?
Rau Câu: Nhưng hôm qua là tính theo lịch vũ trụ, hôm nay tính theo lịch của hành tinh Tasi đó!
Trần: OTZ
Toàn văn hoàn
LƯU Ý TRUYỆN NÀY KHÔNG DO MÌNH EDIT, CỦA CHỊ TỊNH VIÊN.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ĐM ] Tiểu thụ rau câu nhà tôi
De Todo- Bất Năng Phát Nha Đích Chủng Tử - Thể loại: đam mỹ, khoa học viễn tưởng, hiện đại, ấm áp, hài, chủ công, người x người ngoài hành tinh, trung khuyển công x moe dụ thụ, công sủng thụ. Thụ ở hình dạng giống cái rau câu mini khi ở trạng thái nguyên b...