THƯỜNG ĐỀ BỒ TÁT (BỒ TÁT HAY KHÓC)

583 1 0
                                    

THƯỜNG ĐỀ BỒ TÁT (BỒ TÁT HAY KHÓC)

Nguyên tác: Pháp Sư Long Căn -Thích Chân Tính soạn dịch

Lời Tựa

Tập truyện Thường Ðề Bồ Tát (Bồ Tát Hay Khóc) được trích dịch trong cuốn “Vô Thanh Thoại Tập” của Pháp sư Long Căn. Ngoài những truyện kể về cuộc đời các vị Bồ Tát thời quá khứ như Thường Ðề, Thiện Tài đồng tử, Thường Bất Khinh và sự tích các Thánh đệ tử hiện tại như Thương Na Hòa Tu, Ưu Ba Cúc Ða ra, còn có truyện kể vua về A Dục, một tài liệu hiếm quý, giúp chúng ta hiểu thêm cuộc đời nhân vật lịch sử danh tiếng có công lớn đối với việc hoằng hộ Phật pháp.

THƯỜNG ÐỀ BỒ TÁT

1.- Vì tiếng khóc mà thành tên thiên hạ đều biết

Thường Ðề là một vị Bồ Tát thanh niên đặc biệt xuất sắc của Phật giáo.

Thường Ðề ra đời vào thời Ðức Phật quá khứ, hiệu Lôi Hống Âm Vương. Không ai biết rõ chàng là người nước nào và cũng không có tên họ chi cả, chỉ biết chàng từ nhỏ hay khóc và cho đến lớn cũng vậy. Ðối trước người đời chàng thường phát ra những lời than thở bi thiết, như muốn tỏ bày tâm sự đau thương bất tận của mình, vì thế mọi người đều gọi là Thường Ðề (Hay Khóc).

Thường Ðề sinh trưởng trong hoàn cảnh nghèo cùng khốn khó, nhờ vậy khi thành nhân đã trui rèn cho mình một tính cách chịu đựng, thân tâm như kim cang sắt đá. Bẩm tính của chàng càng đặc biệt hơn nữa, người ta đánh, chàng không trả đũa, người ta chửi, chàng cũng không giận hờn, chẳng ham thế tục, chẳng ưa trân bảo, nhưng lại rất thích lễ Phật, nghe kinh.

Thường Ðề tánh tình khác người. Bình sinh chàng không nghĩ đến phước lạc thế gian, thân tâm yên định như đá núi, trời lay cũng không sợ, đất chuyển cũng chẳng kinh. Thường Ðề hiểu sâu Phật pháp, biết rõ vấn đề lớn của con người là bị sinh, lão, bệnh, tử bức bách, bị xâm lấn bởi hết thảy khổ nạn. Chỉ tiếc cho người đời mải miết chạy theo danh lợi không tiếc thân mạng, nên bị nó cướp đoạt, khiến cho thiên hạ chẳng được thái bình. Từ khi biết được cái khổ của cuộc đời và con người, Thường Ðề ôm ấp lòng thương cứu nhân độ thế. Chàng biết muốn giải quyết được vấn đề này chỉ có phương pháp học Phật tu hành. Cho nên chàng đã phát đại thệ nguyện tu Bồ Tát đạo, độ hết thảy chúng sinh thoát mọi khổ nạn.

Khi Thường Ðề phát tâm Bồ đề rộng lớn, chàng liền suy nghĩ những vấn đề như: Muốn tu hạnh Bồ Tát phải tu như thế nào? Muốn độ chúng sinh thoát khổ phải độ như thế nào? Trong khi Ðức Phật Lôi Hống Âm Vương không còn tại thế nữa biết hỏi ai bây giờ? Những điều này khiến chàng băn khoăn suy nghĩ, ăn uống không ngon, ngủ nghỉ không yên, trong lòng rối bời, không ngăn nổi đau thương, chàng bèn khóc than đến bảy ngày không thôi, khiến người đời phải kinh hãi ngạc nhiên. Có người bảo chàng là kẻ đần, có người nói là đồ si, cũng có người mắng là thằng điên, chàng thản nhiên không đáp, nhưng vẫn cứ khóc mãi. Vì thế mà trở thành tên, thiên hạ đều gọi chàng là Bồ Tát Thường Ðề (Bồ Tát Hay Khóc)

2.- Chí thành cảm động Phật hiện thân

Tiếng khóc của Bồ Tát Thường Ðề rất chí thành vô tư, nhưng người đời không hiểu lại nói châm nói chọc. Thường Ðề chẳng hề xấu hổ, trái lại tiếng khóc của chàng lại càng thống thiết hơn. Cho đến sáng sớm ngày thứ bảy chợt xuất hiện chuyện lạ thường: Một vị Phật tướng hảo đoan nghiêm, hào quang sáng rực từ trên không giáng xuống đứng trước mặt khiến chàng bối rối vừa mừng vừa sợ. Chàng không thể ngờ là Ðức Phật đã phóng quang đến, ngay lúc ấy chàng chỉ biết chí thành đảnh lễ rồi quỳ trước Ðức Phật, nhưng rồi chàng lại lúng túng không biết thưa hỏi điều gì và cũng quên không hỏi danh hiệu Ðức Phật.

TRUYỆN PHẬT GIÁOWhere stories live. Discover now