Nỗi thống khổ say đắm trùng trùng,
Thường khiến ta mơ được nhẹ tựa thân chim
Nỗi ghen tuông của ta nhẹ hơn không khí
Ta muốn biến tan, bởi lẽ ta yêu.
- Yu Ha, "Ngắm tổ chích chòe"
"Tuyết rơi nhiều thật."
"......"
"K vẫn khỏe chứ?"
Mới đó mà đã năm tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc xe hơi chở Judith và C vẫn nổ máy đứng yên ở khu vực giáp ranh với Hangyeryong. Họ ngồi yên, chẳng làm gì ngoài việc thi thoảng bật cần gạt để gạt những mảng tuyết bám trên kính chắn gió. Tin radio cho biết đây là trận bão tuyết dữ dội nhất trong vòng hai mươi năm nay, do luồng áp thấp được hình thành từ phía Trung Quốc gặp phải khối khí lạnh từ Siberia gây ra. Những chiếc xe kẹt dài trên đại lộ không nhúc nhích nổi chút nào. Trong lớp tuyết đã dày đến tận bộ phận hãm xung thì có dùng xích chống trượt cũng vô dụng.
Chẳng thể nhìn thấy cả những khu nhà gần đấy. Trời đã nhá nhem tối tự bao giờ. Màn trời, suốt ngày đã ảm đạm, vừa qua năm giờ chiều là đã chuyển sầm tối. Khi C lại định bật cần gạt, Judith ngăn anh lại, phá tan sự yên ắng rất lâu nãy giờ.
"Mặc kệ đi. Không thấy rõ bên ngoài như vậy lại hay."
Rồi cô nàng vừa huýt sáo vừa giũa lại móng tay. Cần gạt ngừng, trong chớp mắt tuyết đã phủ đầy kính chắn gió. Chỉ còn lờ mờ cảm nhận được ánh đèn pha bên ngoài, trong xe là một màn tối đen như mực. Không thấy rõ cả gương mặt của Judith ngồi kế bên. Chỉ có thể cảm thấy đường viền cơ thể cô mà thôi. Vậy mà anh lại thấy lòng mình êm dịu lại. Không khí khô khốc trong xe làm mắt anh cay rát.
"Ở đây cứ như Bắc Cực ấy," Judith nói, tựa mặt vào cửa kính xe.
"Bắc Cực?"
"Anh có biết Hur Yeong Ho không? Hôm qua ti vi phát sóng chương trình có một anh tên Hur Yeong Ho đã chinh phục Bắc Cực đấy."
"Thì sao nào?"
"Đáng nói là anh Hur Yeong Ho ấy đã kéo xe trượt tuyết hướng thẳng lên Bắc Cực. Bắc Cực là một tảng băng vĩ đại, không ngừng xê dịch trên mặt biển. Nên anh Yeong Ho ấy đến tận phút chót vẫn phải luẩn quẩn lòng vòng quanh phía ngoài. Rồi khi rốt cuộc cũng tới được Bắc Cực, anh ta chỉ có đủ thì giờ cắm cờ, chụp một bức ảnh rồi rời khỏi đấy. Ngay sau khoảnh khắc đó, Bắc Cực lại dịch chuyển và chẳng biết nó trôi đi đâu."
"Bắc Cực đâu có di chuyển, chỉ có tảng băng họ đang đứng thôi."
"Cũng vậy cả thôi. Chẳng phải việc chúng ta di chuyển hay băng di chuyển hay Bắc Cực di chuyển rốt cuộc cũng như nhau cả hay sao? Chẳng lẽ anh chưa từng bước đi trên đường rồi đột nhiên dừng lại, nhìn quanh mà tự hỏi đây là chốn nào?"
C còn nhớ rõ rệt ngày đầu tiên gặp Judith. Đó là hôm cuối cùng của lễ tang mẹ. Khi đưa linh cữu mẹ xong, C quay trở về thì thấy K và cô đang làm tình với nhau trong phòng khách. Họ vẫn quấn chặt lấy nhau không ngừng ngay cả khi cửa phòng đã mở và làn gió lạnh buốt thốc vào tấm thân trần của họ. Bức ảnh chân dung mẹ phủ băng đen đổ ánh nhìn xuống hai con người ấy. K nhận ra anh trước, bèn nhổm dậy với vẻ mặt chán chường rồi bắt đầu bới tìm quần áo của mình trong đống quần áo vứt vương vãi xung quanh xỏ vào. Còn cô gái thì vẫn nằm đó, nhắm nghiền mắt. "Em vào phòng đi," K nói với cô gái. Lúc đấy, cô mới mở mắt nhìn K chằm chằm. Từ hai đồng tử trong đôi mắt vẫn chưa tắt đam mê của cô ánh lên sắc xanh. Ấn tượng đầu tiên về cô giống như một bức tranh của Gustav Klimt, bức Judith. Nữ anh hùng Judith của Israel thời cổ đại quyến rũ tướng quân Holofernes của Assyria rồi thừa lúc ông đang ngủ cắt cổ kết liễu ông ta. Klimt đã làm phai nhạt chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa anh hùng của Judith, chỉ lưu giữ lại sự quyến rũ hiếm thấy của sắc giới.
Cô gái giống Judith ấy kéo áo lót lên rồi đi vào phòng. "Làm gì thế? Còn không chịu vào?" K nói với anh khi ấy đang vẫn đứng trên lối vào, tỏ vẻ trách móc. Anh như bước vào ngôi nhà mà lần đầu tiên mình đến thăm, ngập ngừng tiến về phía chiếc ghế bành rồi hạ thấp giọng trách K.
"Cậu làm gì vậy? Đây là nhà tôi đấy."
"Ô, em biết chứ. Nhà của anh mà. Đám tang xuôi chèo mát mái chứ hả? Chắc là phải êm hết thôi. Đám ma với đám cưới lúc nào chả phải kết thúc êm xuôi, không theo cách này thì cách khác."
"Sao cậu không đến hả?"
"Nếu nói là em chẳng muốn đi thì anh có tin không?"
"Tin. Còn cô gái lúc nãy là ai đấy?"
"Thì là cô gái thôi. Trông cũng được phải không? Cô ấy sẽ nán lại đây ít hôm đấy."
K nhận được tin mẹ mất nên mới về nhà. Nó học cấp ba giữa chừng thì thôi học, bỏ nhà đi đến nay cũng đã năm năm trời, thay đổi rất nhiều so với C tưởng tượng. Ngày mai táng mẹ, K bảo sẽ đến căn hộ của anh chứ không đến dự. Và kể cả anh lẫn bất kỳ ai cũng đều không thể khuyên ngăn K. Trong lúc đất cát phủ lên áo quan của mẹ thì K và Judith cùng nhau lăn lộn trong ngôi nhà của anh. Anh đã thử so sánh nỗi vất vả tổ chức tang lễ của mình và những khoái lạc mà K hưởng thụ. Để rồi cảm thấy toàn thân nặng trĩu. Anh quay về phòng ngủ, thay quần áo và thiếp đi.
Tuyết vẫn chưa thôi rơi. Kim nhiên liệu hiện đang trỏ vào vạch chính giữa. Anh tắt máy để tiết kiệm nhiên liệu, và chỉ trong phút chốc, nhiệt độ trong xe tụt giảm nhanh chóng. Suốt ngày hôm nay nhiệt độ đã hạ xuống mức kỷ lục âm 12 độ, bây giờ chắc còn xuống thấp hơn nữa. Anh lại khởi động máy.
"Chán nhỉ?"
"..."
Anh thử gợi chuyện với Judith nhưng không thấy cô đáp lời. Thay vào đó anh chỉ nghe có tiếng quần áo loạt soạt. Khực. Cô ngả ghế về phía sau.
"Ngủ à?"
"Suỵt."
Tuyết dần bám dày trên kính chắn gió. Cảm giác bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, C vừa thấy bất an, lại vừa thấy khuây khỏa. Tiếng sột soạt của quần áo Judith càng lúc càng lắng dần. Tiếng thở của cô mỗi lúc một to hơn. Lại là trò chơi mà cô thường lôi ra để khỏa lấp sự nhàm chán.
"Anh mở nhạc nhé?"
Anh nghe thấy sự hứng khởi giữa những hơi thở hổn hển của cô. Anh vớ đại lấy một cuộn băng trong tầm với cho vào máy. Là một album B.B. King. Nhịp điệu blues chậm rãi, uể oải bao trùm lấy không khí ngột ngạt trong xe. Cô cứ rên rỉ liên hồi như lên đồng, "Ừm, ừm, a, a ưm, tốt, chút nữa, một chút nữa." Xe bắt đầu lắc lư. Tuyết ở kính chắn gió cũng rơi ra, từng chút một. Tay trái cô chợt chộp lấy tay phải anh đang đặt trên vô lăng, kéo mạnh đặt lên ngực cô. Một cách máy móc, C trượt tay vào trong lớp áo và bắt đầu ve vuốt. Anh thoảng nhận thấy chút ẩm ướt. "Em sẽ giết anh đấy. Giết thật đấy." Âm điệu phát ra từ miệng cô mỗi lúc một cao hơn. "Aaa!" Với một tiếng thét ngắn, sắc nhọn, cơ thể đang quằn quại của cô từ từ yên lại. Cuối cùng, anh siết mạnh ngực cô thêm một cú chót rồi rụt tay lại.
"Vậy đấy, đi xa thế mà khi trở về vẫn chẳng có gì thay đổi. Tuyết cũng vẫn chưa ngừng rơi," cô sửa lại xống áo, buông lời như đang phàn nàn.
"Đi đâu cơ?"
"Xa lắm, xa tít mù."
Anh bật radio. Vẫn là bản tin nhanh dự báo thời tiết. "Lượng tuyết từ trận bão tuyết ở vùng Youngseo cho đến thời điểm bảy giờ tối đã đạt mức kỷ lục là bảy mươi hai xăng ti mét. Giao thông đường sắt và dịch vụ xe buýt đang bị tắc nghẽn tại Cheonwon, Inje và Wonthong. Tỉnh Kangwon đã hạ lệnh khẩn cấp cho toàn bộ cán bộ chiến sĩ trên địa bàn dốc tổng lực dọn dẹp tuyết. Mặc dù vậy, do bão tuyết vẫn hoành hành trong suốt hai giờ qua nên công tác dọn dẹp đang diễn ra với tiến độ vô cùng chậm chạp."
"Thưa, quý khách đi đâu ạ?"
"Phường Rajang."
"Còn quý khách?"
"Cổng Bắc."
"Này, phải nói cụ thể một chỗ chứ!"
"Cho chúng tôi xuống ở cổng Nam đi."
Taxi nồng nặc mùi rượu. Lò sưởi ro ro hết công suất để chống lại nhiệt độ xấp xỉ âm mười độ bên ngoài. Luồng khí khô khốc và độc hại ấy trộn lẫn với hơi thở ẩm ướt đẫm mùi cồn của các hành khách giữ cho độ ẩm trong taxi vẫn còn có thể chấp nhận được. K hít một hơi thật sâu đánh "hức", kéo dây an toàn qua vai và hông rồi cài chốt. Cái cảm giác hơi căng thẳng khi trói chặt cơ thể vào chiếc Stella TX đời 1994 này khiến K thấy mình gắn bó chặt chẽ với nó hơn. K nhẹ nhàng nhấn chân ga khi xe vẫn cài số 0, cảm nhận thấy một luồng run rẩy chạy toàn thân. Kim đồng hồ tua máy vọt lên chỉ tận 4000 vòng trên phút rồi lại tụt xuống. K quay đầu nhìn sang kính chiếu hậu trái, sau đó nhanh chóng vào số một, đột ngột đánh ngoặt tay lái. Chiếc xe giật cục phóng về phía trước. Đám hành khách bị kéo giật người về phía sau vì xuất phát bất ngờ, bị đánh thức khỏi trạng thái mơ màng ngắn ngủi và giờ mới hơi để ý nhìn ra xung quanh.
Một giờ sáng, ở khu vực gần ga Sadang, số người vẫn chưa thể khởi hành đến tỉnh Kyeonggi đang lang thang trên đường. K chuyển từ số một sang ngay số ba đồng thời nhấn chân ga. Chỉ số trên đồng hồ tua máy giảm đột ngột và chiếc xe thoáng chút chao đảo nhưng hắn chẳng buồn quan tâm. Chiếc Stella của hắn đã quen với việc bất ngờ tăng tốc, liền gầm rú phóng thẳng tới địa phận Kwacheon. Vào đến khu vực trung tâm, chiếc taxi vẫn phóng tới 130 km/h. Đến khu giáp trường đua Kwacheon, đèn giao thông ở ngã tư chuyển đỏ, chiếc ô tô đang chạy phía trước giảm tốc, đèn phanh sáng lên. Ngay lập tức hắn liếc sang kính chiếu hậu phải, đổi làn đường rồi vượt đèn đỏ. Hành khách ngồi ghế kế hắn lo lắng liếc sang. Nhưng hắn cũng chẳng buồn nhìn lại.
K hài lòng với chiếc taxi Stella TX này. Hắn biết nhiều người ưu ái xe dòng Sonata hay Prince hơn. Nhưng không nhiều loại xe tốt như Stella TX. Cấu tạo động cơ đơn giản, ít hư vặt và lực tăng tốc tùy chỉnh không hề tồi. Đến trạm thu phí trên đường cao tốc KwaCheon-Uiwang, hắn chìa cho người gác trạm một tờ 1.000 won rồi nhận 100 won tiền trả lại. Tới lúc này, cơ bắp hắn đã bắt đầu hơi mỏi. Đoạn này ít xe cộ lưu thông, lại có hai làn xe mỗi chiều - lý tưởng cho taxi chạy tốc độ cao. Hắn nhấn ga, mở cửa sổ chỗ mình ngồi. Đồng hồ tua máy có lúc chỉ lên đến 5000. Hắn thoáng liếc nhìn các vị khách ngồi ghế sau. Hầu hết đều ngửa đầu ngủ. Chỉ có người ngồi ở ghế cạnh hắn là còn mở mắt. Chắc anh ta đã tỉnh rượu ít nhiều, hoặc đang lo lắng vì họ đi quá nhanh.
Mỗi lần xe đột ngột tăng tốc, người hắn lại như bị kéo tụt về phía sau. Một lực mạnh mẽ chộp lấy cơ thể hắn. Đó là quán tính. Xu hướng bảo toàn trạng thái chuyển động. Cơ thể hắn đang muốn ở yên một chỗ nhưng Stella cứ khiến hắn phải lao về phía trước với tốc độ kinh khủng. Hắn cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng không khó chịu. Thế giới luôn luôn thúc hắn phải di chuyển như vậy và hiện tại chiếc Stella này chính là thế giới của hắn. Chẳng mấy chốc hắn sẽ thích nghi, thân xác hắn tự điều chỉnh để hòa nhịp với tốc độ xe. Chiếc taxi tuân theo nguyên lý quán tính.
Phần lớn tuyến đường cao tốc KwaCheon-Uiwang này là đường trên không, được chống đỡ bởi các cột trụ và giàn giá. Vậy nhưng không thể trông thấy phía bên dưới, bởi lẽ bức tường cách âm đã che hết tầm mắt. Chiếu sáng thì chỉ có mấy trụ đèn thưa thớt nên bên trong đường rất tối. Ánh sáng đèn pha từ đầu mỗi xe phát ra chỉ soi được tầm nhìn khoảng mười mét phía trước và khoảng cách đó thì chưa đầy một giây đã biến mất phía sau lưng. Ở trên đường không thấy được thế giới bên dưới, ở bên dưới cũng không thể thấy được người di chuyển trên đường. Từng chiếc xe phóng hết tốc lực, lao đi trên quốc lộ trong bóng tối - như những chú ngựa đua bị che hết tầm mắt, chỉ biết lao về phía trước.
"Chín Pping[2]."
"Tám."
"Tôi có đôi hai. Anh Kim con gì?"
"Lại là con chín Sse."
"Giống quái gì thế này. Đi tong tiền Ttaenggap[3] rồi."
"Họ đang ở trong một quán rượu tồi tàn mà nếu đứng từ cửa hàng tiện ích 24/24 trước trạm Sadang, chịu khó nhìn thật kỹ vào con hẻm sâu hun hút kế đó thì sẽ trông thấy. K ngồi trong sảnh quán, đang thận trọng lật hai lá bài lên. Sakura và Huksari. Bảy Ggut. Hắn liếc nhanh sang dò xét biểu hiện của những cạ cứng còn lại. Chỉ có một người ụp bài, còn lại tất cả đều bắt đầu rút những tờ 1.000 won ra chất thành cả đống.
"Tao thôi." K quẳng bài. Bài hắn quá nhỏ không chơi tiếp được. Ánh mắt ai nấy đều láo liên. Cơ mắt tay tài xế họ Lee của công ty Seongpo cứ liên tục co giật. Chắc hẳn là được bài ngon rồi. Hắn ném những 10.000 won ra mà. Kim, tài xế công ty Kyeonggi, theo. Còn lại đều ụp bài cả. Tài xế Lee lật bài. Gapo. Hắn thắng rồi. Kim thì chỉ có năm Ggut. Có vẻ như vừa rồi tài Kim cho rằng tài Lee chỉ cược cao để dọa. Kim giũ người đứng dậy. "Khỉ thật, hôm nay đúng là xúi quẩy. Tao nghỉ một ván rồi quay lại, ở đây chờ cả nhé."
Nhưng đến lúc hắn quay lại thì sẽ chẳng còn ai ở đấy nữa. Kim cũng thừa biết điều này nên mấy lời đó chẳng qua chỉ là câu chào văn vẻ. Khi nào đến lượt chạy xe thì ai mà chẳng phải rời sòng không hối tiếc. K lẳng lặng giở bài mình lên. Hắn thích tận hưởng cảm giác căng thẳng mông lung của giây phút ngắn ngủi khi được chia hai quân bài mới ấy. Có một lá Huksari. Hắn cố nén hơi thở để những tay khác không đoán biết bài của mình và chậm rãi dùng ngón cái gảy dần lá bài kia ra. Lại là Huksari nữa. Đôi bốn. Hắn cố gắng kiềm chế không nhìn ai cả, nếu không người ta sẽ đọc được suy nghĩ của hắn mất.
Chỉ còn một lượt chia bài và số phận của ván bài sẽ được quyết định. Tiếp đến chỉ còn mỗi một việc là lừa lọc lẫn nhau. Bài có đỏ cũng không được ra chiều thích thú. Bài mà đen đủi, tỏ vẻ u ám cũng không nên. Còn nếu cứ mỗi khi được ván đỏ là làm bộ buồn bã thì lần sau sẽ chẳng có ai bị mắc lừa. Không một chút biểu cảm nào. Đó mới là then chốt."
"Đây liệu có giống như cuộc đời không nhỉ? K thầm nghĩ. Những lá bài của ta đã được định sẵn từ đầu. Hai lá bài đời ta có lẽ là hai quân gì đó vớ vẩn, được ba Ggut thôi chẳng hạn. Ba Ggut cơ bản là không thể thắng được Kwang Ttaeng. Khi ấy chỉ có hai khả năng thắng: hoặc là ta may mắn đến mức có thể lừa được những kẻ đang cầm bài đẹp rằng ta có bài đẹp hơn, đến mức họ bỏ bài họ giữa chừng vì lo sợ, hoặc là kẻ khác cầm bài còn tệ hơn ta, hai hoặc một Ggut thôi chẳng hạn. Nhưng ngay cả như vậy thì ta cũng chỉ thắng được số tiền nhỏ. Nếu bài thấp, ta chỉ có thể hy vọng ván bài kết thúc thật nhanh và mình được bắt đầu ván mới. Tuy vậy, xét cho cùng, ba Ggut vẫn hay. Ta vẫn sẽ tận hưởng khoảnh khắc ấy - cho đến tận lúc phân định thắng bại cuối cùng.
K đặt úp hai lá Huksari xuống chờ người khác đặt cược. Tiền cược lên đến 10.000 won. Hắn rút từ trong ví ra 20.000 won nhận được lúc nãy chở khách đến Suwon ném lên trên đống tiền. Các con bạc khác quắc mắt liếc nhìn K.
"Ầy, mẹ kiếp, tôi đang cược sạch toàn bộ món vừa kiếm được rồi đây. Nốt ván này là lại phải chạy thêm ca nữa," K nói, làm như có thắng hay thua cũng không còn quan trọng. Các tay khác khựng lại đôi chút. Cao trào của bài bạc chính là lúc này. Khi tiền cược lên đến đỉnh điểm và các đối thủ của ta trở nên ngần ngại, mọi phiền muộn và ưu tư đời thường đều chợt bốc hơi. Trong đầu K chỉ có mỗi hình ảnh hai lá Huksari. Vào khoảnh khắc ấy sự tĩnh mịch tuyệt đối bao trùm, thời gian cũng như ngừng trôi. Trong đầu K như chẳng còn gì. Thậm chí hắn còn chẳng nhận thấy được rằng chỗ ấy của mình đang cương cứng lên.
Bán tín bán nghi, hai người nữa ném tiền ra theo K. Còn lại đều bỏ bài hết thảy. K lật bài.
"Khốn thật, bốn Ttaeng cơ đấy."
Ánh mắt của các tay bạc nhanh chóng đổ dồn về phía K đầy soi mói. Những người này ngoài tiền cược còn phải mất thêm 20.000 won tiền Ttaenggap nên họ càng nôn nóng chờ đến lượt chia bài tiếp theo. Họ không chơi kiểu Go stop. Go stop với những cú lật ngược tình thế không lường trước được và những cuộc đấu trí quyết liệt không đủ sức hấp dẫn họ. Và trên hết, chơi Go stop lại còn rất chậm chạp.
Chiếc Stella băng qua đường hầm Kwacheon, tiếp tục lao đi trên đại lộ mịt mùng. Bánh xe có đôi lúc chừng như nhấc khỏi mặt lộ. Mỗi khi có gió xe lại đu đưa một chút. Người ta bảo những chiếc taxi như thế là "Đang bay". Đôi khi đây là sự thật chứ chẳng phải ví von gì nữa. Phóng xe trong đêm khuya trên con đường cao tốc vắng bóng người này, K thường hay quên bẵng mình đang hướng về đâu. Tốc độ càng cao, tầm mắt càng dần bị thu hẹp lại. Tốc độ càng cao, hình dáng những hàng cây và đèn đường dọc hai bên càng như trôi tuột đi. Chúng như kết vào nhau nhầy nhụa tựa chất kết dính rồi mất hút phía sau lưng. Đây là đâu? K lắc lắc đầu.
Kim chỉ tốc độ đang trỏ 180 cây số một giờ. Tiếng động cơ xe, tiếng gió nuốt chửng mọi thứ âm thanh khác và tai K bắt đầu ong lên. Vị khách ngồi bên cạnh làu bà làu bàu, nhưng K chẳng buồn quan tâm. Bỗng trước mặt hiện ra một chiếc xe tải đang nặng nhọc leo dốc. Hắn đổi làn đường, vượt qua chiếc xe tải và trong phút chốc thần kinh hắn trở nên sắc bén như dao. Dương vật của hắn lại cương lên và đầu óc trống rỗng. Mọi cơ bắp như hòa chung hơi thở với chiếc Stella, một cách đầy bản năng.
Cho khách xuống hết tại cổng Nam, thành phố Suwon xong, hắn tạt vào buồng điện thoại công cộng. Không ai nhấc máy cả. Se Yeon đâu mất rồi? Hắn định châm một điếu thuốc mà bật lửa lại không cháy. Có lẽ hết ga rồi. Hắn cố bật thử thêm mấy lần nữa rồi bẻ điếu thuốc làm đôi ném đi. Tiếp tục cho thẻ vào, hắn chậm rãi nhấn phím. Vài lần vẫn không gọi được, hắn đâm ra cáu bẳn. Hắn bấm số điện thoại khác. Cả anh hắn cũng không nghe máy. Xô cửa buồng điện thoại bước ra, hắn xin một bác tài mồi lửa rồi châm thuốc hút. Hay là cô lại đến chỗ anh hắn rồi?
K lại leo lên xe, nhằm hướng ga Sadang lao đi. Bản tin giao thông đang nói về trận bão tuyết ở vùng Yeong-seo. Tiếng cô phát thanh viên thông báo rằng mọi hoạt động giao thông đã bị tắc nghẽn vang lên như dập tắt hết mọi niềm hưng phấn. Hắn đang miên man suy nghĩ thì trời chợt đổ tuyết. Bão tuyết có kéo đến tận Seoul luôn không nhỉ? Nếu vậy thì hắn phải quay trở về trước khi tuyết phủ đầy đường. K chuyển sang làn đường số một rồi tiếp tục tăng tốc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi Có Quyền Hủy Hoại Bản Thân [FULL]
Short StoryNguyên tác: 나는 나를 파괴할 권리가 있다 | I Have The Right To Destroy Myself Tác giả: Kim Young Ha Dịch giả: Võ Thị Lan Khanh Nhà xuất bản: Lao Động Công ty phát hành: Nhã Nam Năm xuất bản: 2013 Cre: diendanlequydon.com