Chap 8

334 5 0
                                    

Bà Chánh lo lắng hỏi lại:

- Hay là làm sao ? Nó đi với thằng Thủ mà sợ cái gì ? Thằng Thủ nó vừa nhanh vừa khoẻ.

Cúc ngần ngại một chút rồi nói:

- Hay là dọc đường từ làng lên huyện, có chuyện gì xảy ra cho chị con ko ? Chị con có bọc theo nhiều tiền ko mẹ ?

Bà Chánh tự trấn an mình và an ủi con:

- Này, chỉ nói gở. Đường từ đây lên huyện người ta gồng gánh đi cả đêm, có gì mà sợ.

Hai mẹ con lại nằm xuống cố dỗ giấc ngủ, nhưng chỉ được chừng nữa tiếng, bà Chánh kêu ú ớ rồi vùng dậy. Mồ hôi vả ra như tắm. Bà xỏ guốc, vấn khăn rồi chong đèn bưng xuống bếp. Cúc bắt đầu buồng ngủ díp mắt nhưng ko dám nằm ngủ một mình nên cũng bật dậy bám sau lưng mẹ mặc dầu cô chỉ tưởng mẹ cô đi tiểu.

Bà Chánh băng ngang sân, xuống dãy nhà ngang, đó là dãy nhà gạch, lợp ngói ngăn làm nhiều buồng dùng làm kho chứa gạo và các loại ngủ cốc và đồng thời cũng là chổ ngủ của ba người giúp việc có cửa ăn thông sang nhà bếp. Bên hông nhà bếp, dưới tàn cây khế, có cái giếng nước trong vắt chỉ để dùng riêng cho ông Chánh đun sôi pha trà.

Bà Chánh bước vào buồng ngủ của người làm và gọi nhỏ:

- Sử, Sử ơi, dậy bà nhờ tí.

Cúc ngơ ngác hỏi:

- Có việc gì thế hở mẹ? Nữa đêm đánh thức chú ấy làm gì?

Bà Chánh ko đáp, tiến lại ngồi xỏm xuống bên cạnh người đàn ông đang nằm ngửa trên chiếc chiếu trải trên nền xi măng ; Bà lay vai người ấy và gọi:

- Sử, dậy! Ngủ gì mà ngủ như chết vậy? Dậy mau!

Người đàn ông tên Sử là đầy tớ tín cẩn lâu năm của gia đình ông Chánh, tính tình ngay thẳng, nhanh nhẹn và có vỏ gia truyền. Ông Chánh nuôi trong nhà vì cơ ngơi của ông lớn quá, cần người canh trộm ban đêm. Anh đang ngủ ngon thì bị lay dậy, anh nhướng mắt nhìn, rồi khi nhận ra bà Chánh,a nh vội ngồi bật lên và hốt hoảng hỏi:

- Có...có việc gì thế hở bà?

Sử nhớ lại cách đây mấy năm nhà ông Chánh từng bị trộm lẻn vào và nhờ anh, ông mới thoát được chuyến hàng hôm đó. Đêm nay chắc chuyện cũ lại vừa tái diễn, làm anh nhớn nhác nhìn ra sân.

Bà Chánh chưa kịp trả lời thì ở gian bên cạnh, chị bếp cũng vừa thức giấc, chạy sang ngơ ngác nhìn bà Chánh ngồi nói chuyện với Sử. Bà Chánh quay lại vẫy tay chị bếp lại gần và bảo:

- Này, hai đứa chúng bay chịu khó cầm đuốc, chạy ra kho rơm xem có gì lạ ko?

Kho rơm ko xa lắm, chỉ độ vài trăm thước, nhưng Sử ngần ngại ko muốn đi vì đang ngủ dỡ giấc. Anh nói:

- Bẩm bà, ngoài ấy chỉ có rơm thôi chứ có gì đâu mà lo ăn trộm?

Bà Chánh gắt nhẹ:

- Tao bảo thì cứ đi! Hay là thôi, để tao cùng đi với chúng mày vậy.

Cúc chợt nhớ là chiều nay Khuê có nói là sẽ gặp Thủ ở kho rơm để cùng lên huyện, cô buột miệng bảo mẹ:

Bóng Người Dưới Trăng [ Truyện Ma ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ