Ông Chánh chợt nhớ đến cái chết của Thủ nên hỏi Sử:
- Mày có chạy ra ngoài kho rơm chưa?
Chị bếp đáp thay Sử:
- Bẩm làm gì còn kho rơm ạ? Cháy sạch còn nền đất, con có đi qua, chả thấy gì cả.
Bà Chánh từ trong buồng vừa bước ra vừa lau nước mắt, bà cắt ngang:
- Thôi, đứng đây mà bàn tán được cái gì ? Chia nhau đi tìm đi.
Ông Chánh ngẩm nghĩ rồi bảo:
- Thế tối hôm qua nó có ăn cơm nhà ko?
Bà Chánh lắc đầu thảm nảo:
- Hôm qua tôi ở bên nhà phó Thông về, cứ ngỡ là nó nằm trong buồng. Đến khi dọn cơm, gọi nó ra ăn thì mới biết là nó ko có ở nhà. Chờ mõi mắt mà ko thấy nó về, nó đi biệt luôn tới bây giờ.
Sử và hai chị người làm đi nhanh ra cổng, vừa đi vừa cất tiếng gọi:
- Cô Cúc ơi.....
Còn lại mình bà Chánh với chồng, bà ngồi bệch xuống thềm nhà và khóc nấc lên:
- Đi cả đêm ko về, tôi e là nó cóc huyện chẳng lành rồi ông ơi...
Ông Chánh cũng thở dài ngồi xuống bên vợ và nói để trấn an:
- Bà gần gũi nó, tôi hỏi bà, bà có thấy nó phải lòng thằng nào ko? Tôi sợ nó trốn theo giai, nó phải lòng thằng nào đó thì bà cứ nói. Tôi sẽ thu xếp cho nó.
Bà Chánh gắt:
- Nó thì có quen ai bao giờ? Suốt ngày cứ ru rú ở trong nhà.
- Thì bà với tôi có bao giờ ngờ con Khuê mê thằng Thủ? Cái gương tày trời còn sờ sờ ra đấy.
Bà Chánh chán nản bỏ vào buồng nằm khóc. Khóc một lúc bà ngồi dậy lau mặt, vấn khăn và lấy nón ra đường đi tìm Cúc vì thấy cứ nằm khóc cũng chả ích gì
Buổi tối ba người làm và bà Chánh lần lượt trở về mang theo bộ mặt thất vọng. Mọi người tập trung trong dãy nhà ngang. Ông Chánh bảo:
- Con Cúc nó đi đâu cũng phải đi ngang qua sân, thế chúng mày mù cả hay sao mà ko nom thấy?
Chị bếp khúm núm đáp thay cả bọn:
- Dạ bẩm, chúng con đều lo công việc trong bếp nên ko có để ý ạ.
Ông Chánh càu nhàu chửi bâng quơ một lúc rồi vô buồng, ông ngồi vào bàn, kéo cái điếu thuốc lào lại trước mặt rồi mở hộp thuốc lào rê một điếu. Toan bật diêm thì ông nhận ra lọ thuốc độc ông bỏ quên trên cái kệ gỗ dựng sát với đống rượu. Đúng ra cái thứ ấy phải luôn luôn giấu trong tủ, nhưng có lẽ hôm ấy ông lấy ra để hăm dọa bà Chánh và Khuê rồi ông quên cất ở chỗ cũ.
Ông nhớ lời thầy địa lý bảo ông:
- Các thầy thuốc bên Tàu thì giỏi về thuốc bổ mà còn giỏi về thuốc độc, là tại vì thời xưa vua chúa lúc nào cũng cần thuốc độc để giết những người trái ý mình. Thành ra các thầy Tàu chế ra những loại thuốc cực mạnh, chỉ uống vào vài giọt là ko sống được nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bóng Người Dưới Trăng [ Truyện Ma ]
HorrorTác giả: Nguyễn Ngọc Ngạn Thể loại: Linh dị, truyện ma Nguồn: vnsharing.net_truyenfull Trạng thái: Full Post: Sala Vẫn như những câu chuyện trước, vẫn phong cách hành văn bình dị gần gũi nhưng cách bố cục và sắp sếp chi tiết khéo léo khiến câu chuyệ...