Chương 24 Lên đường

47 2 0
                                    

"Con bỏ chai Soffel vào hành lí chưa? Ở trên đó ban đêm có nhiều muỗi lắm phải coi chừng. Còn có thuốc cảm, đau dạ dày nữa. Bỏ vô hết đi phòng còn hơn chữa. Đây đem theo cái này ăn..."

Một tràng dài ngoằng mà mẹ nhắc nhở cậu trước giờ xe khởi hành. Cậu một bên vâng dạ, một bên luôn tay bỏ mấy thứ mẹ đưa qua nhét vào cái ba lô đang dần ú nu lên của mình.

"Ai, nhiêu đây đủ dùng rồi mẹ. Con đi có ba ngày chứ đâu phải một tháng đâu mà!"

"Thằng nhóc con đó. Giờ phải đi qua trường nữa sao?"

"Không không. Xe của trường sẽ đợi trước con phố nhà mình."

Cậu khoác vội cái sơ mi bên ngoài vào, quơ lấy cái snapback đội ngược lên, lại vác thêm cây ghita - vật bất li thân, nhìn vào gương, ừm nhìn cũng được chứ!

Xách cái ba lô bị mẹ nhét một đống thứ lên đi ra ngoài cửa, trong lúc cậu cúi xuống mang giày, người mẹ yêu quý của cậu vẫn đang ca một bài dài đằng đẵng:

"Chưa ăn cái gì lên xe sẽ đói bụng đó, xuống dưới nhà ăn mỳ rồi hẳn đi!"

"Dạ, lát con ghé mua burger ăn được rồi mẹ. Mẹ yên tâm, con trai mẹ lớn rồi mà."

Mẹ đưa tay lên đánh nhẹ lên vai cậu một cái: "Lớn đâu không thấy, suốt ngày chỉ biết giả vờ đáng thương, làm nũng với ba mẹ."

"Mẹ!!!!!"

"Haha, đó thấy chưa. Thôi đi đi, không lại trễ, nhớ ghé mua đồ ăn ăn cho no nghe chưa?"

"Dạ. Thưa ba mẹ con đi! Chừng nào về con mua quà Tây Nguyên cho ba mẹ tha hồ đem khoe."

Cậu vác cái ba lô nặng chình chịch lên vai, lấy cái tai nghe nhét vào tai. Cúi đầu play nhạc, vừa vặn lúc ngẩng đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn sang phía bên kia đường liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Anh đứng ở đó tự bao giờ?! Hoàn toàn tĩnh lặng, đến khi cảm nhận được ánh mắt của cậu mới nhẹ mỉm cười.

Cái khoảnh khắc gần gần xa xa ấy đến mãi về sau này cậu vẫn không bao giờ quên được. Thứ cảm giác một người mà mình mong ngóng mấy ngày nay bỗng dưng xuất hiện trước mặt, còn cười với mình, làm tim cậu như ngừng đập trong giây lát.

Nhưng chỉ trong một khắc nghĩ đến ngày mai thôi anh đã là của người khác, cả người cậu đều cứng ngắc, như có một cỗ dư vị nhoi nhói bóp chặt lấy tim làm cậu không thở nổi. Cậu quay người bước đi, xem như chưa từng thấy nhau sẽ tốt hơn!

Không biết từ bao giờ anh đã có thói quen mỗi lần tâm trạng không tốt sẽ lại lang thang trên con phố náo nhiệt nơi em ấy đang sống, hít thở cùng một bầu không khí với em ấy. Thói quen đôi khi thật rất đáng sợ!

Rồi bước chân như lơ đãng cứ thẳng tiến đến ngôi nhà tuy chỉ mới đi qua một lần nhưng đã nhớ nằm lòng. Anh cứ đứng tần ngần bên phía đối diện nhà em ấy.

Anh nghĩ anh sẽ không làm phiền em ấy, chỉ đứng ở đây nhìn một lát rồi đi. Nhưng thật trớ trêu, anh chỉ vừa thẫn thờ một lúc đã cảm nhận được một ánh nhìn chuyên chú từ phía đối diện.

Và khi ngẩng lên, em ấy đã xuất hiện trong tầm mắt anh tự bao giờ. Ban đầu anh đã tự cười nhạo chính mình, chẳng lẽ do suy nghĩ về em ấy nhiều quá nên thành ra bị ảo tưởng luôn rồi. Hơi nheo mắt lại nhìn một hồi anh mới chắc chắn rằng đây hiển nhiên là sự thật, rồi chẳng hiểu sao lại muốn mỉm cười một cái với em ấy, và anh đã làm như thế thật.

Những Năm Tháng Ấy Của Chúng TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ