Chương 21 : Cuộc giết chóc bắt đầu

9.3K 196 4
                                    


Tiếng súng vang dội phá vỡ sự yên lặng trong thôn, cũng chấn chỉnh những tên lính đang cười.

Chưa đến một giây, tên lính bị trúng đạn vẫn chưa ngã xuống mặt đất thì mấy tên đang đuổi theo cô gái đã tỉnh lại ngay, lập tức trốn vào phía sau gốc cây giơ súng về phía Nham Đương bắn trả.

"Đoàng đoàng đoàng..." Vỏ cây cùng những phiến lá bị bắn vào văng ra bốn phía.

Những viên đạn dày đặc như mưa đá nện vào thủy tinh, trong nháy mắt đã biến thân cây che chắn cho cậu bé thành tổ ong vò vẽ! Nhưng cậu bé đã sớm chuyển đến sau một thân cây đại thụ khác.

"Đoàng đoàng đoàng..." những đứa trẻ còn lại cũng không cho kẻ xâm phạm có quá nhiều thời gian chuẩn bị, dường như đồng loạt bóp cò!

Viên đạn lập tức ngăn chặn sự phản kích của mấy tên lính trong rừng cây! Một gã "á" lên một tiếng đau đớn, cổ tay bắn súng đã bị đạn bắn trúng.

Sắc mặt mấy tên lính trong xe lập tức căng thẳng nhanh chóng phản ứng lại trực tiếp dùng súng tự động trên xe, những viên đạn như mưa bắn về phía rừng cây!

Sự yên lặng trong thôn bị đánh động bởi tiếng súng! Bất kể là về hỏa lực hay súng đạn, bọn nhỏ cũng không thể chống lại bọn lính thân kinh bách chiến.

Dưới sự bắn phá của lửa đạn, những thân cây thấp cùng bụi cỏ bị bắn nát, những tảng đá cũng bị bắn vỡ từng mảnh, mấy đứa trẻ trốn sau tảng đá bị đá bắn lên đầy người lại không thể làm gì để đánh trả, chỉ có thể co lại tránh né viên đạn.

Thấy đối phương chỉ là những đứa trẻ, chúng cũng đã dùng hỏa lực áp chế đối phương, mấy gã lính trong rừng cây thuần thục thủ thế, ngoại trừ mấy gã tự băng bó vết thương cho mình, mấy gã khác ở lại yểm hộ, còn lại thì tiếp tục chạy vào rừng đuổi theo cô gái!

Cái nhìn vừa rồi của cô đã triệt để khơi dậy dục vọng điên cuồng của bọn lính. Một cô gái xinh đẹp như vậy sao bọn chúng có thể để chạy thoát chứ? Dù có thế nào cũng phải bắt được cô.

Nham Đương dựa lưng vào một gốc cây to gấp hai lần cậu, nghiêng tai lắng nghe âm thanh bọn lính chạm vào lá cây phát ra, sau đó cậu lại liếc nhìn vị trí của mấy người vừa rồi. Cậu thở sâu một hơi, quay người, giơ súng lên, bàn tay nhỏ bé vững vàng bóp cò "đoàng" một phát. Đây là kỹ xảo bắn tỉa Lục Tiến đã dạy câu. Sau khi bóp cò cậu lập tức giống như một con mèo nhỏ lẻn trốn vào một chỗ khác. Quả nhiên, cậu nghe thấy tiếng rên rỉ, còn có tiếng người ngã xuống đất.

Đồng bọn thứ hai ngã lăn ra đã triệt để chọc giận những gã quân nhân khát máu này! Trong nháy mắt cơ hồ như tất cả hỏa lực đều bắn về phía Nham Đương đang trốn. Chỗ rừng cây nơi một câu bé bị bắn phá mãnh liệt cơ hồ như đã biến thành một nơi thu hoạch, một chiến trường thu hoạch mạng người.

"Aizz!" Nham Đương cuộn tròn mình vào sau một tảng đá lớn, hòn đá bị đạn bắn vào bay sượt qua trán cậu, mà cánh tay trái của cậu đã bị đạn xuyên thủng, miệng vết thương đang tuôn ra dòng máu đỏ tươi!

Dưới sức mạnh của hỏa lực, hai cậu bé trai bị thương, phát ra tiếng kêu đau đớn!

Nham Đương dùng tay phải xé một miếng vạt áo đã cũ xuống, sau đó tay cùng miệng quấn miếng vải quanh vết thương bên cánh tay trái rồi siết chặt lại, một tiếng kêu đau đớn qua đi, miếng vải bị máu nhuộm đỏ nhưng máu đã ngừng chảy.

Sau khi băng chặt vết thương, gương mặt đen gầy nhỏ nhắn của Nham Đương đã hơi trắng bệch, vết thương dữ tợn trên trán đang rướm máu. Cậu thở phì phò, cánh tay máu nhuộm đỏ tươi ghì chặt bắt đầu lên đạn.

Tiếng súng vang lên, đá văng ra bốn phía, còn có đầu đạn bị đẩy lùi nói cho cậu biết chỉ cần cậu vừa lộ mặt thì cậu cũng sẽ bị làn đạn dày đặc quét thành một đống thịt vụn!

Làm sao bây giờ?

Bà đã dẫn người trốn vào trong rừng, nhưng vừa rồi đã có người đuổi theo.

Lúc này cậu không thể nhúc nhích được, còn mấy đứa bạn thì ngay cả năng lực đánh trả cũng không có! Dù cho người trong thôn có biết tin mà chạy tới cũng không phải đối thủ của những kẻ này. Cậu đã không thể bảo vệ tốt người Lục Tiến đã giao!

Cậu phải lao ra! Cậu phải tìm được bà và chị kia, không thể để cho hai người gặp chuyện không may được. Không ai quen thuộc cánh rừng này hơn cậu, xông vào cậu sẽ có cơ hội cứu người!

Máu tươi chảy dọc theo cánh tay nhỏ bé, lòng bàn tay bị thương đã trắng bệch. Nham Đương đưa tay xé toạc vạt áo, nhắm mắt hít thật sâu, giơ súng lên chuẩn bị phóng ra ngoài!

***

Tiếng súng vừa vang lên thì vú nuôi đã đẩy Sơ Vân vào một bụi cỏ. Mu bàn tay lộ ra ngoài của Sơ Vân lập tức bị lá cỏ nhọn đâm vào rướm máu, nhưng cô không dám ngừng lại một khắc nào, chỉ liều mạng chạy vào trong những bụi cỏ thấp bé!

Sau lưng hai người truyền tiếng súng dày đặc, sắc mặt vú nuôi trắng bệch, bà mặc chiếc váy truyền thống nên căn bản không thể chạy được!

"Chạy vào trong đó! Chạy xa một chút rồi tìm chỗ mà trốn! Nếu không có gì tôi sẽ gọi Nham Đương tới tìm cháu!"

[ Hắc Bang , HE ] Có Chạy Đằng Trời ! - A Đào ĐàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ