Chương 42

11.8K 155 3
                                    

  Edit: Fuly

Tịch Mạc Thiên một câu cũng không nói, chỉ nhanh chóng đem quần áo ướt sũng trên người Hạ Tử Khâm, từng món một cởi ra, áo sơ mi, quần jean, thậm chí áo lót. . . . . . Hạ Tử Khâm cũng để mặc anh giày vò, tinh thần của cô đã có chút hoảng hốt, cô lạnh đến người cũng cứng lại, giống như một con rắn sắp chết rét ở trong sơn động.

Tịch Mạc Thiên lấy một chiếc chăn từ trong ba lô ra, bao chặt Hạ Tử Khâm lại, rồi cởi áo khoác leo núi của mình, ôm cô vào trong ngực. Thân thể của anh rất ấm, Hạ Tử Khâm lại vẫn lạnh như cũ, toàn thân đều phát run.

Hạ Tử Khâm căn bản không còn hơi sức để xấu hổ, trên thực tế, từ khi cô phát hiện mình lạc đường, liền bắt đầu sợ. Lúc đó cô núp ở trong sơn động phía sau Cô Nhi Viện một đêm, trời sáng rồi, lại sợ Tịch Mạc Thiên tìm được, dù sao nơi này mẹ viện trưởng cũng rất rõ ràng, không, hoặc là nên nói là mẹ. . . . . .

Hạ Tử Khâm thủy chung luôn cho rằng mình là bị cha mẹ vứt bỏ, chưa bao giờ biết thì ra mẹ lại đang ở trước mắt. Cô không thể hiểu, bà ngày ngày nhìn cô, từ nhỏ đến lớn, nhưng sao lại nhẫn tâm không chịu nhận cô?

Mẹ viện trưởng rất thương cô, rất cưng chiều cô, nhưng lại không nhận cô. Hạ Tử Khâm không hiểu nổi, nghĩ thế nào cũng không thông, vì vậy, cô không muốn gặp bọn họ, cũng không biết nên đi đâu, xuống núi, nhất định sẽ bị tìm được, sau đó Tịch Mạc Thiên đối tốt với cô một chút, giải thích một chút, cô lại ngây ngốc tin anh.

Hạ Tử Khâm cảm thấy người chung quanh ai cũng quá thông minh, càng hiển lộ rõ sư ngu ngốc không thuốc nào có thể chữa khỏi của cô. Vì tức giận nên Hạ Tử Khâm trực tiếp chạy vào núi, vừa bắt đầu chỉ đi không mục đích, không biết qua bao lâu mới phát hiện mình bị lạc, trước mắt là vô số đường núi, căn bản không xác định được phương hướng.

Cô bắt đầu hốt hoảng, hơn nữa càng chạy càng lạnh. Bên ngoài đã là mùa xuân, nhưng trong núi lại giống như đầu đông, cô mặc quá mỏng manh, quần áo bị bụi gai kéo rách, trên bắp chân cũng có vết thương, khiến cô có chút đau đớn.

Còn có mưa to đổ xuống, trong lúc bối rối, cô chui vào sơn động này đụt mưa, nhưng quần áo đã bị ướt hơn phân nửa, sơn động rất cạn, cô co ro núp ở trong góc, ôm chặt mình, vừa đói, vừa mệt, vừa lạnh, vừa đau. . . . . .

Thời điểm Tịch Mạc Thiên tìm được Tử Khâm, cô đã phát sốt, nóng đến có chút mơ hồ, miệng thốt lên tên Tịch Mạc Thiên hoàn toàn là theo bản năng, chứ không phải nghe tiếng anh gọi.

Giờ phút này được Tịch Mạc Thiên ôm vào lòng, nhưng cô vẫn như cũ nhắm hai mắt mơ mơ màng màng, nỉ non kêu tên Tịch Mạc Thiên, Tịch Mạc Thiên. . . . . . Tịch Mạc Thiên cảm thấy, ắt hẳn kiếp trước anh thiếu nợ cô, nên kiếp này cô tìm đến anh đòi lại, nhân tiện giày vò anh.

Nhưng Tịch Mạc Thiên lại phát hiện, chỉ cần cô khỏe mạnh nằm tại trong ngực mình, anh tình nguyện để cô giày vò anh cả đời. . . . . . Tịch Mạc Thiên dán miếng hạ nhiệt lên trán cô, thuốc cũng không thể dùng loạn, dù sao cũng phải lo lắng đến tiểu sinh mệnh trong bụng cô, đứa bé rất khỏe mạnh, hiểu chuyện, mẹ của nó hành hạ như thế, vẫn vững vàng sống ở trong bụng mẹ. . . . . .

Đêm nay là đêm dài nhất trong cuộc đời mà Tịch Mạc Thiên phải trải qua, cứ mấy giây, anh lại dùng trán mình đi đo thử nhiệt độ, miệng đối miệng đút nước, còn đút thêm một thêm chút chất điện phân bổ sung thể lực cho cô. Lúc trời sắp sáng, Tử Khâm mới hết sốt, an ổn ngủ ở trong ngực anh. Lòng của Tịch Mạc Thiên cũng coi như hạ xuống hơn phân nửa, dựa lưng vào vách núi, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi. . . . . .

Tịch Mạc Thiên bị tiếng chim thanh thúy đánh thức, mở mắt ra, theo bản năng cúi đầu nhìn thiên hạ trong ngực, trán khẽ chạm vào trán của cô, thử một chút, hơi lạnh, không còn nóng nữa, chỉ là môi có chút khô.

Tịch Mạc Thiên lấy ra một chai nước suối, đưa về phía miệng cô:

"Uống nước đi!"

Lời của anh trực tiếp vạch trần hành vi giả vờ ngủ của Hạ Tử Khâm. Mặt Hạ Tử Khâm có chút hồng, nhưng cổ họng thật sự rất khát. Cô muốn uống nước, lại phát hiện tay của mình cũng bị bao ở trong tấm chăn. Trên thực tế, cô lúc này thật giống như một con nhộng, bị anh ôm vào ngực, bên trong là một mảnh trần trụi, vì vậy chỉ có thể để cho anh phục vụ như bị tàn phế.

Tịch Mạc Thiên cho cô ăn chút bánh quy, lại cưỡng bách cô uống thêm một hộp sữa tươi, đội cứu viện mới tìm được bọn họ. . . . . . Tịch Mạc Thiên ôm cô, một đường bước xuống núi, lên xe, đến bệnh viện, vẫn mãi không chịu buông cô ra. . . . . .

Lúc nằm ở bệnh viện kiểm tra tổng quát, anh cũng luôn bên người cô, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, môi mỏng mân thành một đường thẳng, nhìn qua rất *lãnh túc.

*lạnh nhạt, nghiêm túc.

Sau một loạt kiểm tra, Hạ Tử Khâm liền bị Tịch Mạc Thiên ôm vào phòng bệnh. Anh tắm lại cho cô lần nữa, rồi thay bộ quần áo tiểu Dương đưa tới, nhưng vẫn không để ý tới cô.

Từ trước đến giờ Hạ Tử Khâm luôn có chút sợ anh, cho dù cảm thấy anh có lỗi trước, nhưng vẫn còn cảm thấy sợ. . . . . . Lúc Sở viện trưởng cầm báo cáo kiểm tra tiến vào, chỉ thấy, tiểu nha đầu trên giường bệnh lúng ta lung túng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mạc Thiên ở bên giường, thỉnh thoảng lại cúi đầu, không biết nghĩ cái gì, mà Mạc Thiên ngồi đó, laptop để trên tủ đầu giường, xem websites, vẻ mặt lạnh nhạt khác thường.

Sở viện trưởng không khỏi cười thầm, bộ dáng này của Mạc Thiên, cũng chỉ có thể lừa gạt được cô vợ nhỏ của anh. Vẻ hốt hoảng lúc ôm Tử Khâm vào bệnh viện đó, người khác nhìn một cái liền biết, anh có bao nhiêu lo lắng cho cô vợ nhỏ của mình, chỉ là nha đầu này cũng quá biết cách giày vò người khác rồi.

Tịch Mạc Thiên đứng lên:

"Sao rồi? Có vấn đề gì không ạ?"

Thanh âm vẫn còn lộ ra một tia căng thẳng không dễ phát hiện, Sở viện trưởng lắc đầu một cái:

"Người trẻ tuổi như các cô cậu thật là! Sao có thể giày vò thân thể mình như vậy chứ, cũng may đứa bé không có việc gì. . . . . ."

"Đứa bé? Đứa bé nào?"

Hạ Tử Khâm ngạc nhiên, Sở viện trưởng cũng sững sờ, Tịch Mạc Thiên nói:

"Cám ơn bác Sở, vậy bây giờ chúng cháu có thể trở về nhà không?"

Căn bản là không để ý tới câu hỏi của Hạ Tử Khâm. Sở viện trưởng gật đầu một cái:

"Dĩ nhiên, các chỉ tiêu thân thể của Tử Khâm đều bình thường, nhưng phải nhớ chú ý ăn uống đủ dinh dưỡng, ăn nhiều rau dưa, trái cây tươi, chút quả hạch, trong thời gian mang thai phải uống vi-ta-min B11đúng giờ, định kỳ tới đây khám thai là được rồi."

Đặt Bút Thành Hôn - Hân Hân Hướng VinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ