Chương 1: Đường gia thần kỳ

11 0 0
                                    

Cologne (1), nước Đức.

Bầu trời như là vừa mới tắm gội, có thể nhìn được rất cao rất xa, mây trắng trong ánh nắng ban mai lẳng lặng tung bay ở chân trời, cái loại tinh thuần (trong lành)này giống như là đeo một cái mắt kính có độ rõ nét cao. Mọi thứ dưới không trung, đều trở nên đặc biệt rõ ràng, cửa sổ lá xách nhỏ trên đỉnh lầu các mang phong cách Gothic (2) cũng không cao, Ngạc ngư thảo (cỏ cá sấu) bò đầy vách tường, những cây sồi che phủ hai bên đường, hoa hồng (3) và uất kim hương (4) trong bồn hoa ở giữa đường nở rộ, còn có đường nhựa biến mất ở chỗ ngoặt phía trước, tạo thành một bức tranh màu nước trong suốt.

Sông Rhine (5) mênh mông chậm rãi chảy qua Cologne, đem thành phố chia thành hai nửa đông tây. Bờ tây sông Rhine, hai tòa tháp màu đá xanh của thánh đường Cologne trong tia sáng bình minh lấp lánh hào quang, trang nghiêm, túc mục, thần thánh.

Mùa đông Cologne không phải là rất lạnh, cho dù là tháng mười hai, ở đây cũng không có bóng dáng của hoa tuyết, người đi trên đường cũng ăn mặc vừa phải, không có áo lông dày cộm, cho dù là người sợ lạnh, cũng chỉ mặc áo khoác ngoài.

Quán cà phê ngoài trời ở quảng trường, bởi vì buổi sáng, khách thưa thớt, buôn bán ế ẩm, nam nhân kia ngồi dựa sát bên đường, ngắm phong cảnh trên quảng trường.

Muỗng cà phê trong tay người đàn ông lúc khuấy lúc không tách cà phê trên bàn, ánh mắt chuyên chú xem máy tính xách tay để ở trên bàn, hắn hơi ngồi nghiêng, tay trái thảnh thơi khoác lên trên ghế dựa, tư thế ngồi rất thẳng, cho dù tư thế ngồi này không phải là khuôn mẫu như vậy, thế nhưng, nhìn ra được nam nhân từng học qua lễ nghi.

Nam nhân trên người mặc một bộ áo khoác lông cừu dài màu nâu nhạt, khăn quàng cổ màu nâu cà phê, quần dài màu xanh đen bao lấy đôi chân thẳng tắp thon dài, trên chân là một đôi giày da bò cổ thấp màu cà phê đậm phối hợp với khăn quàng cổ! Trang phục toàn thân đơn giản tùy tính, ở trên đường phố châu Âu thời thượng này, khắp nơi có thể thấy được, nhưng tư thế ngồi của nam nhân tao nhã tùy tính, cho dù chỉ là bóng lưng cũng dẫn tới sự chú ý của người qua đường, thậm chí có cô gái mạnh dạn có thể đi vòng qua phía trước hắn để nhìn.

"Mộ, rốt cuộc ngươi có trở về hay không?" Người đàn ông anh tuấn trong màn hình vi tính vẻ mặt phát hỏa.

Nam nhân thả muỗng cà phê trong tay xuống, thu lại tay trái khoác lên trên lưng ghế, vô tội nhún nhún vai: "Ngươi muốn nghe lời nói thật?"

"Ngươi dám nói ngươi không trở về, ta đây liền tới Đức phá chỗ ở của ngươi!" Người đàn ông không hỏi, trực tiếp nói cho hắn biết hậu quả. Bởi vì hắn ta biết, một khi hắn ta mở miệng hỏi, ba trăm phần trăm (300%) tên này sẽ nói cái gì!

"Tam ca, ngươi thật không có tính nhẫn nại." Nam nhân bĩu môi một cái, rất là xem thường.

"Sát ngươi đại gia! Tính nhẫn nại của ta sớm đã bị chị dâu ngươi dày vò một tí cũng không còn! Ngươi đừng nghĩ cùng ta đòi nhẫn nại!"

"Tam ca, đại gia (bác) của ta là ba ngươi!" Nam nhân không nhanh không chậm đáp lại.

"Đường Mộ! Ngươi sống đủ rồi có phải hay không?" Rốt cuộc tính nhẫn nại của người đàn ông bộc phát hết.

Phu nhân! Thiếu tướng thỉnh ngài về nhàWhere stories live. Discover now