Chương 29 - Uổng phí công sức

4.1K 223 17
                                    

Nghe xong câu nói, thân thể Lôi Duẫn Hạo rõ ràng chấn động! Chuyện này vẫn là chỗ đau nhất trong lòng hắn. Làm đế vương cường đại nhất lãnh thổ này, nhưng mà chuyện của sủng nhi, hắn cảm nhận được bản thân vô lực. Sủng nhi là người hắn lưu tâm nhất a, thế nhưng lại giữ không được y không thuộc khả năng của mình.

Sủng nhi rốt cuộc là cái gì đây?

Yêu? Cái gì là yêu?

Nghĩ đến bộ dáng khả ái của sủng nhi, ngoan ngoãn đứng ở trong lòng hắn. Lôi Duẫn Hạo trong đầu xuất hiện một con thỏ. Sủng nhi thật là thỏ yêu sao?

Chính là, hắn chưa bao giờ gặp qua con thỏ mắt xanh a! Xem ra hắn phải thăm dò sủng nhi một tý. Ai, vấn đề này, đã biết thì thế nào chứ? Chỉ cần y không hại con người, đồng ý hắn có quyền thế vô cùng, cũng không biện pháp, giữa một đám động vật tìm được y a!

(Ai, không nghĩ tới sủng nhi ở trong lòng Lôi Duẫn Hạo, là một loại động vật nho nhỏ! Nếu ta có ý xấu một chút, viết một loại động vật thực khủng bố cho hắn, hắn có thể hay không bị doạ? Hì hì ha hả. Cười nham hiểm. . . . . .)

"Ta mặc kệ về sau sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng hiện tại! Ta không ngờ cho tới hôm nay chuyện như vậy lại phát sinh, ngươi tốt nhất thành thật một chút, bằng không . . . . . . Đừng trách ta vô tình!" Lôi Duẫn Hạo thu hồi ánh mắt vô lực, lần thứ hai trở nên bén nhọn băng lãnh.

"Ca ca, vì sủng nhi, ta nguyện ý chỉ thương một mình y, y xứng đáng nhận được thứ tốt nhất. Ca ca làm được sao?" Lôi Duẫn Linh nói ra lời trong lòng mình, dù sao không để cho nàng có cơ hội, cũng không có nghĩa nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời a.

Nàng phải phá hoại! Nhất định phải phá hoại!
"Chỉ thương một mình y sao?" Lôi Duẫn Hạo thu hồi tầm mắt, không nghĩ tới muội muội luôn luôn hoa tâm thế nhưng nói ra lời như vậy. Sủng nhi của hắn mị lực ghê gớm thật a! Xem ra nàng sẽ không đơn giản như vậy mà buông tay, chết tiệt, hắn hẳn là phải đem sủng nhi giấu đi.

"Hơn nữa sủng nhi có quyền lựa chọn mình yêu thích dạng người gì, không phải sao? Đối mặt với hai chúng ta, ngươi nói y sẽ chọn ai?" Sủng nhi dễ lừa, chỉ cần nàng tăng mạnh phương thức tấn công, còn hơn ca ca không hiểu yêu này mà nói, nàng có phần thắng lớn hơn!
"Hừ! Như thế ta sẽ trước giết ngươi, khiến sủng nhi chỉ có thể chọn một mình ta!" Lôi Duẫn Hạo lời nói vừa dứt, nữ nhân đối diện cùng hắn có bộ dạng ba phần tương tự, lập tức liền yên tĩnh.

Bá đạo!

Tàn nhẫn !

Vô sỉ!
Mất hết tính người!

Đối xử nàng như vậy! Kia vốn là giam cầm sủng nhi nha, quá đáng! Ngang ngược. . . . . Ra vẻ, nói chính mình thật tốt. Lôi Duẫn Linh ở trong lòng mắng Lôi Duẫn Hạo một trăm lần. Trong lòng nàng, ca ca luôn luôn uy vũ, hiện tại biến thành bạo quân, đúng thế là người tối tàn nhẫn, tối giảo hoạt.

Đương nhiên, nàng là không dám mắng ra ngoài, chỉ có thể ở trong lòng mà mắng, sau đó dùng con mắt xinh đẹp của nàng hung hăng trừng hắn. Đánh không lại, ta sẽ không chọn phương thức khác sao? Ta trừng, ta trừng!

Lôi Duẫn Linh liều mạng trợn mắt, nửa ngày sau, mới nhịn không được nhu nhu con mắt cay cay. Nhìn thấy bộ dáng muội muội, Lôi Duẫn Hạo căn bản không cần nghĩ, cũng biết trong đầu nàng nghĩ gì, hảo tâm nhắc nhở :"Ngươi giống như đã quên một chuyện trọng yếu."
"Ta có quên cái gì sao?" Lôi Duẫn Linh buông tay, khó hiểu nhìn ca ca.

"Ngươi như thế nào biết người sủng nhi yêu không phải ta? Sủng nhi trong lòng, là có ta. Này ngay cả chính y cũng không biết nữa." Nhớ tới sủng nhi vô thức nói ra, Lôi Duẫn Hạo mỉm cười ngọt ngào. "Còn có, sau buổi sáng ngày mai, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Hắn vẫn là đi xem sủng nhi tốt nhất, hiện tại chỉ rời khỏi y một chút, hắn cũng sẽ nhịn không được nhớ y.

"Ta không đi! Ca ca ngươi tránh được nhất thời, nhưng tránh không được một đời. Hồi cung ta cùng sủng nhi như cũ gặp mặt, chẳng lẽ ca ca không lên triều? Không gặp mặt đại thần? Không phê tấu chương? Không ra ngoài? Không đánh giặc? Không thượng nghị quốc sự? Sẽ đem sủng nhi vĩnh viễn đặt ở bên người mình? Một tấc cũng không rời?" Muốn đuổi nàng đi, không biết nàng là vô khổng bất nhập (ý là lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu) sao?

(Mộng Hi: kia kêu là da trâu. Duẫn Linh :ta hiện tại đang sinh khí đây, chớ chọc ta! Mộng Hi: ta chuồn đây ~)

Lôi Duẫn Hạo chuẩn bị xoay người rời đi thì ngừng lại, cẩn thận nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng là nghiêm túc!

Đúng, đó là không có khả năng. Hắn không có khả năng không có lúc nào cũng có thể cùng sủng nhi một chỗ.

"Đã nói, ca ca ngươi đang sợ cái gì? Không tin tình yêu của mình? Hay là không tin khả năng của mình!" Phép khích tướng! Nếu ca ca còn rung động, nàng sẽ không có biện pháp.

Hắn là không tin sủng nhi đơn thuần ngu ngốc, có thể bị hắn lừa tới tay, cũng khó tránh cũng sẽ để cho người khác đắc thủ. Đặc biệt sắc nữ dịu dàng này, hắn thật vui mừng chính mình sớm nhận thức sủng nhi, bằng không, hiện tại đem sủng nhi ôm vào trong ngực, có lẽ chính là người khác. Nghĩ như vậy, hắn cũng cảm thấy đau lòng. Sủng nhi là của hắn, không thể khiến người bên ngoài gặp y!

"Không cần quá phận, sức nhẫn nại của ta không có giống ngươi tưởng tượng tốt như vậy" Liếc mắt một cái, Lôi Duẫn Hạo xoay người rời đi, hoàn hảo hắn chỉ có một muội muội, bằng không nhiều thêm mấy tên, cũng giống như Lôi Duẫn Linh phiền phức như vậy, hắn thật sự sẽ nhịn không được đại khai sát giới. Nghĩ tới sủng nhi, hiện tại đã ngủ đi! Hắn thật nhớ y, tiểu tử kia có hay không nhớ hắn chứ?

Nhìn thấy ca ca hoàn toàn không đếm xỉa nàng, giương cao mặt mà đi, Lôi Duẫn Linh giận giậm chân. Nàng nói nửa ngày, cố gắng nói một đống, tất cả đều uổng phí!

Hừ, nàng mới không đi, nhất định phải đem tuyệt thế mĩ nam này cướp về trong lòng của nàng.

Mĩ nam a. . . . . . Đương nhiên là thuộc về nàng!
Cái gì Lôi đế, hảo hảo nữ nhân không thương, yêu nam nhân!
Khinh bỉ ~

[Đam mỹ] Độc Sủng Yêu Tinh - Mộng Hi Tuyệt Luyến [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ