26. Đáng sợ nhất (end)

304 12 0
                                    


Loan về, cô bé cũng ngừng câu chuyện. Có lẽ cô cũng biết Loan là người không mê tín.

- Chúc mừng cậu nhé, cậu đang được sống trong ngôi nhà nhà nổi tiếng nhất thành phố này đó. Cậu biết căn nhà này của ai không?

- Của kiến trúc sư Cao Việt Hưng đích thân thiết kế và xây dựng để dành tặng chị gái của mình.

Tôi uể oải kết thúc câu trả lời trước ánh mắt mong chờ câu chuyện tiếp tục của hai cô cháu. Rồi không khí bắt đầu lạnh dần, trời đang về chiều, hay câu chuyện buồn của hai người về bà Mai Phương chị của kiến trúc sư.

- ...Bà Mai Phương chết trong cô đơn. Người ta nói bà chết không nhắm mắt, bà trách người em trai của mình vong ân, bội nghĩa, bỏ rơi bà một mình. Nên vẫn về ám ngôi nhà này, không ai có thể yên ổn ở đây.

- Nay cậu cũng tin vào những chuyện này nữa hả Loan?

Tôi chưng hửng hỏi lại, nhưng cô bạn già vẫn không từ bỏ mà tiếp tục

- Cậu là người thứ bao nhiêu trong 10 năm qua đến thuê căn nhà này mà bị què chẳng ai đếm được đâu. Người nhẹ thì như cậu giờ rời đi, người nặng thì...

Mặt trời khuẩt dần vào ranh giới giữa trời và biển, cơn gió khẽ lùa mang luồn khí lạnh. Ba người khẽ rùng mình.

Nhưng vẫn ngoan cố rằng tối qua ở đây nhưng không thấy gì. Tôi tiễn cô cháu Loan về. Trong lòng không khỏi chút băn khoăn. Lặng nhìn biển đêm, tôi cảm thấy sợ, không phải sợ con ma kia, mà sợ cảm giác cô đơn này. Tôi nhớ anh...

Chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, muốn gọi cho anh... Đã lâu quá rồi, giờ anh ra sao, bên người thế nào?

? is calling

Dấu chấm hỏi tôi đã lưu mà chưa bao giờ nói chuyện. Hai cuộc gọi nhỡ trong đêm Noel năm năm về trước khi tôi chạy về từ nhà anh. Tôi không khẳng định là số anh, đã bao lần muốn gọi nhưng chưa bao giờ nhấn nút CALL.

- Alo

- Em đang ở đâu vậy.

- Vũng Tàu

- À sướng vậy, thôi em đi chơi với bạn em đi.

- Anh gọi em có gì không?

- À không có gì, e đi chơi với bạn e đi. Khi nào lên Sài Gòn anh gọi em sau.
...

Em đang có một con ma làm bạn đây nè. Anh có biết không hả? Sao lại tìm em đúng lúc e đi Vũng Tàu cơ chứ, bao lâu nay ở Sài Gòn sao anh không gọi?

"Đến khi chợt anh muốn có một người kề bên
Biết đâu sẽ không bao giờ tìm được em
Chẳng phải sẽ ra đi, chẳng phải là vì oán trách
Chỉ là chúng ta chưa từng thuộc về nhau."

Nước mắt khẽ rơi, gió ở đây quá lạnh.

Nửa đêm rồi...

Không gian lạnh lẽo với tiếng rít của gió biển, tiếng cọt kẹt của cửa, và âm thanh gì đó rất kì lạ...

Chẳng lẽ...

Tôi nín khóc, mà không... nín thở.

Những hình ảnh của The Haunting of Hill House hiện lên trong tâm trí tôi. " You may not believe in ghost but you can not deny the terro" Hồi nhỏ, lúc xem những bộ phim kinh dị, tôi cũng rất sợ. Nhưng nỗi sợ của tôi luôn được dấu kín. Tôi vẫn là đứa tiên phong đi ra ngoài đi vệ sinh, vì tôi luôn lẩm bẩm có đồng bọn ở sau...hay chỉ cần có ánh sáng là ma sẽ không giám tới gần. Giờ đây tôi không có đồng bọn nào ở đây cả. Tôi chạy khắp nhà, bật sáng tất cả công tắc đèn.

Truyện kinh dị ngắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ