Đã vỏn vẹn 2 tuần. Con người vô tâm, vô tình kia vẫn không có dấu hiệu gì tỉnh lại. Cô đứng bên cạnh chiếc giường bệnh nhoài người ra phía cửa kính trông theo những ánh đèn đường héo hắc vào ban đêm. Đèn vàng chiếu rọi cả một bầu trời, sao mà khiến người nhìn chẳng thấy sáng hơn mà mỗi lúc càng cảm thấy mờ mịt và ảm đảm.
Lặng lẽ quay người ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần giường, cô khẽ khàng nhấc tay vuốt ve gương mặt lạnh ngắt và gầy gò kia. Cô nhớ nụ cười xuất hiện trên gương mặt này, nhớ những cái chau mày, nhớ đôi mắt to sáng mỗi khi nhìn cô lúc tức giận hay những lúc yêu thương cô nhất.
- Park Soyeon... đến bao giờ em mới chịu tỉnh dậy, em thích suốt ngày nằm ở nơi đầy mùi thuốc sát trùng này lắm sao. Mavin nhớ appa nó lắm, Ri cũng nhớ em nữa.
Cô không còn khóc òa và nức nở như những ngày đầu, mà giờ đây những giọt nước mắt đó trở thành một thói quan cứ âm thầm nhẹ nhàng tuông rơi không một lời báo trước. Từng dòng buông xuống nơi gò má hanh hao, rồi chủ nhân giọt nước mắt ấy lại ôm chúng ngủ thiếp đi.
Thà ngày ngày cô và cậu cứ cải vả, đối đầu g.a.y gắt với nhau như ngày xưa thì tốt biết mấy. Còn bây giờ kẻ lặng thinh người bất lực. niềm hạnh phúc lớn nhất của một con người không phải tiền tài, danh vọng mà đơn giản là nhìn thấy người mình yêu thương nhất an nhiên sống bình yên trên thế giới này.
Flask Back
- Cõng đi, mỏi chân chết rồi
- Qua một ngã tư 2000 won – Park Soyeon thản nhiên cúi xuống nhìn con người có mái tóc vàng rực đang làm nũng ngồi bệch xuống nền cỏ.
- Không được từ đây về nhà không xa, nhưng lại đến tới 4 ngã tư. 8000won của tôi cô đừng nghĩ dễ lấy đc nhé!
- Vậy thì cứ từ từ mà về! Gía đó quá hữu nghị rồi. – Soyeon phất tay
- Xin lỗi tôi đi taxi còn rẻ hơn đấy
- Để em kêu taxi dùm unnie
- .....
Giận rồi! Soyeon tự nói thầm trong lòng, lớn mỗi cái tuổi thôi chứ còn con nít lắm nhá. Hỡ tí là giận. Park Soyeon rước trễ một tí là giận, Park Soyeon gọi điện thoại cúp máy trước thì xác định chờ 2 ngày nữa mới đc nói chuyện lại với quý cô họ Lee đi, Park Soyeon thử dám cãi lời đi, người ta nhịn đc 1 câu thôi cãi lại đến câu thứ 2 thì toi đời con gái họ Park rồi.
Ấy thế mà bây giờ có mỗi người còng lưng ra cõng người nọ về, không lãi không lời nói nôm na là làm không đấy, nhưng vẫn rất vui vẻ vì sau một hồi khua môi múa lưỡi thì mới năn nỉ được người kia lên cho mình cõng về.
Hôm ấy để trả công Park Soyeon phải khiêng cả thế giới trên lưng, Lee Qri đã phóng khoáng thưởng cho người ta một nụ hôn tạm biệt sâu hơn mọi khi. Điều Qri nhớ nhất là mãi đến khi cô đã lên nhà thả xuống màn cửa sổ vẫn còn thấy bóng dáng nhỏ nhắn khúm núm trong cái áo khoác lông dày mà lòng dâng lên một cõi hạnh phúc không thể tả.