Chương 11: Kí ức đau đớn [2]
Edit: Pingki
Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hơi thở của anh vấn vít bên tai cô, hơi ngứa nhưng rất ấm áp dễ chịu. Tuy rằng giờ phút này anh thực yếu đuối, nhưng cái ôm của anh cũng rất an toàn mà vững chãi, lưng cô kề sát vào ngực anh, cô cảm giác tim mình lúc này đập thật nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
"Ái Ái, sao cậu không nói gì nữa? Cậu vừa nói chuyện với ai đó phải không?" Giọng nói của Sally bỗng vang lên trong ống nghe điện thoại, Cố Ái giật mình nhớ ra là mình còn chưa ngắt máy, Lâm Trình đang ôm lấy cô thế này, nghe điện thoại quả thực không tiện lắm, đành phải nói qua loa vài câu rồi bảo với Sally rằng cô mệt, muốn đi nghỉ, hẹn khi khác nói chuyện rồi liền cúp điện thoại.
Cũng không biết để cho Lâm Trình ôm đến bao lâu, mãi cho tới khi tiếng mưa rơi ngoài trời nhỏ dần đi, tiếng sấm chớp cũng tắt hẳn, Cố Ái cảm giác chân mình đã bị tê rần rồi, Lâm Trình mới buông tay ra, sau đó chậm rãi quay về phòng của mình.
Mỗi người không ít thì nhiều đều có nhược điểm, đều có một vài chuyện mà họ không muốn để người nào biết được. Nhưng Cố Ái không thể nào tưởng tượng nổi, một người đàn ông đầy quyền lực có thể hô phong hoán vũ ở thành phố S này, gương mặt luôn lạnh lùng không chút cảm xúc, luôn tỏ ra thực bình tĩnh tự tin ấy vậy mà lại sợ nhất sấm sét.
Trông Lâm Trình thế này, không hiểu sao, trong đầu Cố Ái bất chợt nghĩ đến cảnh tượng khi anh ta sống một mình, mà phải đối mặt với thời tiết đáng sợ như thế này mỗi khi mưa đến, không biết anh ta luống cuống sợ hãi đến mức nào.
Đưa tay ra vỗ trán một cái, cô lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi. Cầm thìa quấy cà phê trong ly cô mới pha khi nãy, rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, không khỏi nhíu mày, ly cà phê này đã nguội lạnh từ lâu. Cô nhìn sang phía đồng hồ treo tường, giờ đã là một giờ sáng, đi ngủ thôi. Cố Ái thở dài một tiếng, đem ly cà phê đổ đi, đun cho mình một ly sữa nóng khác. Lúc đun xong, cô nghĩ giờ này Lâm Trình có lẽ vẫn còn chưa ngủ, vì thế cô làm thêm một ly nữa, mang đến trước cửa phòng cho anh rồi gõ cửa.
Lâm Trình mở cửa ra, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Cố Ái cùng với một ly sữa đưa đến trước mặt anh. Nụ cười của cô rất đẹp, đến mức làm cho anh nhìn ngây ngốc không rời mắt, ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng cười khẽ của cô: "Hôm nay đến lượt tôi pha sữa cho anh."
Cố Ái nói xong, đưa ly sữa sang cho anh cầm, nói một tiếng 'ngủ ngon' rồi trở về phòng ngủ của mình.
Nhìn theo bóng lưng của cô rời đi, lại nhìn ly sữa trong tay, Lâm Trình cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy len lỏi trong tim mình.
Cô chính mà mặt trời nhỏ của anh, mặt trời nhỏ ấm áp lòng người.
---Greenhousenovels.com---
"Khốn nạn, mày có biết mày làm lỡ biết bao nhiêu chuyện của tao rồi không? Một chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong, tao còn cần mày làm gì nữa? Đồ vô dụng!"
Ngày đó là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của anh, quà sinh nhật mà ông Lâm Chính Phong mang đến cho anh chính là ở ngay ngã tư đường gần trường đại học của anh, hung tợn mắng chửi anh là đồ ngu, có chút chuyện cũng không làm được, rồi sau đó Lâm Chính Phong nhấc chân đạp mạnh vào bụng Lâm Trình, khiến anh ngã lăn ra đất.
BẠN ĐANG ĐỌC
HÔN NHÂN GIẢ
Lãng mạnHÔN NHÂN GIẢ ♥ ♥ ♥ Tác giả: Hồng Tiểu Ái Chuyển ngữ: Pingki HNG Văn án Một ngày nọ, Cố Ái đang nằm trên giường đọc sách, Lâm Trình bỗng leo lên giường tiến đến bên người cô, không nói hai lời, ghì chặt lấy đầu cô hôn cuồng nhiệt, sau khi hôn xong...