Chương 6

5.5K 121 0
                                    


Mặc dù rất mệt mỏi, toàn thân cũng đau nhức không thôi, Vân Thanh La vẫn phải rời giường từ sáng sớm.

Cô dâu sáng sớm ngày đầu tiên phải dâng trà cho cha mẹ chồng, đây là đại biểu bước đầu tiên nàng dâu hoàn toàn hòa hợp vào nhà trượng phu, tuyệt đối không được qua loa.

Chi Nhi cùng Diệp Nhi sáng sớm đã đi qua hầu hạ, thấy bộ dáng lười biếng của tiểu thư, nhìn nhau cười một lúc.

Thoạt nhìn tiểu thư trải qua đêm động phòng hoa chúc quả thật rất là mỹ mãn, mà vết hôn xanh tím phơi bày trên cánh tay và dưới xương quai xanh của tiểu thư, càng thêm xác nhận đêm qua tình cảm tràn đầy mãnh liệt như thế nào.

Hai nha hoàn cảm thấy cao hứng thay tiểu thư nhà mình, tâm tình không khỏi sung sướng, vui vẻ ra mặt.

"Tiểu thư, đêm qua nô tỳ đã hỏi thăm ma ma trong viện mấy vị thiếu gia của Nguyên gia, Nhị thiếu gia không có ở trong phủ, nghe nói đang trấn giữ biên quan. Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia ngược lại đều ở đây, còn có vị tiểu thư của thứ thiếp sinh ra, khuê danh là Nghi Chi, tuổi ở giữa Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia. Một lát cho bọn họ lễ ra mắt, những người khác chúng ta đều có thể dựa theo chuẩn bị xong rồi, chính là vị Tứ thiếu gia kia, chỉ thích các loại túi thơm, nhất là túi thơm Tử La, may nhờ trước kia tiểu thư cũng từng thêu Hoa Tử La, đêm qua bọn nô tỳ liền tranh thủ làm ra một cái." Chi Nhi thoáng cái đã nói xong một tràn lời nói.

Vân Thanh La gật gật đầu, "Được, ta đã biết." Rồi quay đầu nói với Diệp Nhi: "Không cần chải kiểu tóc phiền toái như vậy, cứ vấn lên bình thường đi. Ta nghe phu quân nói bà bà thích đơn giản, không thích xa hoa."

Diệp Nhi đáp một tiếng, rồi linh hoạt dùng lượt ngà voi đem mái tóc đen nhánh như thác nước của Vân Thanh La rốt ráo chải theo một hướng, khéo léo vấn lên tạo thành búi tóc uốn lượn vị trí nghiêng một bên ở sau ót, rồi dùng cài tóc quấn tơ vàng tinh xảo cố định lại.

So sánh trâm cài Phỉ Thúy và trâm cài tơ vàng cẩm thạch vài lần, cuối cùng lựa chọn trâm cài Phỉ Thúy, phía trên còn dùng chỉ bạc quấn tơ vàng rất nhỏ treo hai khối trân châu san hô màu đỏ.

Cô dâu mới ngày đầu tiên, hiển nhiên nên lựa chọn màu đỏ tương xứng với vui mừng may mắn.

Tất nhiên, xiêm y trên người cũng là màu đỏ.

Vốn là Chi Nhi chọn chiếc áo váy đỏ nhũ bạc xinh đẹp, lại bị Diệp Nhi bác bỏ.

"Nguyên gia là thế tộc nhà cao cửa rộng, quy củ đứng đầu nghiêm khắc, thân phận gì mặc y phục màu đó, tuyệt không thể lộn xộn." Diệp Nhi nói.

Dựa theo quy củ hiện nay, màu đỏ thẫm là màu chỉ có chánh thê mới xứng được mặc vào, màu hồng đào là màu trắc thất và tiểu thiếp sử dụng, nha hoàn thông phòng thì ngay cả hồng đào loại này cũng không xứng có được, bình thường cũng giống như nha hoàn thông thường, chỉ xứng mặc áo vải xanh của nhóm nô tỳ.

Nếu như Vân Thanh La ngày đầu tiên vào lúc bái kiến cha mẹ chồng mặc xiêm y màu hồng đào hoặc là màu đỏ nhủ bạc, đó mới là tự hạ giá trị mình con người rồi.

Vân Thanh La biết Diệp Nhi nói rất đúng, cứ tùy ý để nàng chọn cho mình áo váy gấm vóc đỏ thẫm, chỉ là không giống với áo cưới phức tạp ngày hôm qua, yếu tố màu sắc và hoa văn chiếc váy này nhạt rất nhiều, chỉ có vị trí ở cổ áo cùng vạt áo chéo thêu hoa văn hình mây.

Bởi vì khí trời vẫn cứ lành lạnh, trước khi ra cửa, Diệp Nhi còn chuẩn bị thêm áo choàng chồn nước khoác lên cho Vân Thanh La.

Màu đen của lông chồn nước làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào của Vân Thanh La, lại còn tôn lên tư thế của nàng cho dù chỉ mặc áo váy cũng có vẻ yểu điệu lay động, vừa ung dung cao quý, vừa đoan trang xinh đẹp tuyệt trần.

Chi Nhi trêu ghẹo nói: "Tiểu thư rõ ràng đúng thật là người hoàn hảo, nếu nô tỳ là nam nhi, e rằng cũng phải bị mê chết rồi."

Vân Thanh La liếc xéo nhìn nàng, Chi Nhi lại chỉ một mực giấu tay áo cười trộm.

Bởi vì tắm rửa không ngủ lại được, Nguyên Tu Chi dứt khoát dậy sớm rèn luyện thân thể sau đó trở về phòng ngủ, lại nhìn thấy nét mặt thê tử mới cưới tươi cười như hoa, trong lòng không khỏi nóng lên.

Theo sát hắn tiến vào Hòa Noãn chuẩn bị khăn nóng đưa cho hắn lau mặt, rồi giúp hắn cởi xuống bộ quần áo bó khi rèn luyện cơ thể, thay đổi trang phục chính.

Vân Thanh La thấy hắn đi vào, vốn là nghĩ tự mình bước tới hầu hạ, nhưng Hòa Noãn tay chân gọn gàng, gấp gáp giành trước nàng, nàng cũng không thể làm gì khác hơn đành cười cười, khoanh tay đứng nhìn.

Nguyên Tu Chi giống như không có chú ý những thứ này, chỉ là hỏi: "Hòa Hương đâu? Còn không đi chuẩn bị một ít điểm tâm sáng?"

Hòa Noãn trong lòng căng thẳng, không dám nói Hòa Hương chạy tới chỗ phu nhân tố cáo, vội vàng nói: "Nàng đã đi phòng bếp bên kia thúc giục, sợ nữ đầu bếp làm thức ăn không hợp khẩu vị thiếu phu nhân, nói muốn tự mình giám sát ạ."

Chi Nhi âm thầm bĩu môi một cái, giả mù sa mưa.

Vân Thanh La lại cười nói: "Ta ngoại trừ không thích đồ ngọt, những thứ khác không có gì ăn kiêng."

"Nương tử không thích đồ ngọt? Sao ta nghe nói nữ nhân có gia đình đều thích?" Nguyên Tu Chi hỏi.

"Vậy phu quân đừng xem thiếp thân trở thành nữ nhi có gia đình là được rồi."

Nguyên Tu Chi đến gần bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Nàng đương nhiên không phải là nữ nhi có gia đình, mà là tiểu phụ nhân của ta." (tiểu phụ nhân = cô vợ nhỏ)

Vân Thanh La mặt đỏ lên, nhẹ nhàng quay đầu không để ý tới hắn, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, hỏi: "Phu quân, thời gian không còn sớm, chúng ta hay là trước đi bái kiến cha mẹ đi!"

Nguyên Tu Chi nhíu nhíu mày, "Cũng không biết phải ở bên kia nán lại bao lâu, ăn trước ít đồ lót dạ rồi đi."

"Trở về rồi ăn cũng không muộn, đói chút cũng không chết được." Vân Thanh La nói.

Nguyên Tu Chi nhìn trời sắc, cũng biết không thể trì hoãn tiếp nữa, đành phải theo nàng rời đi.

Nhưng khi bước ra ngưỡng cửa, hắn quay đầu lại liếc nhìn Hòa Noãn một cái.

Lòng Hòa Noãn run lên, chỉ cảm thấy trong cái liếc mắt của đại thiếu gia rõ ràng đã nhận ra toàn bộ một chút thủ đoạn cùng lòng dạ hẹp hòi của nàng và Hòa Hương.

Nàng chợt do dự, không biết mình cùng Hòa Hương làm vậy rốt cuộc là đúng hay không?

Nếu như chọc giận đại thiếu gia, nàng chỉ sợ muốn ăn không được đi cũng không xong, đến lúc đó ngay cả Trịnh phu nhân e rằng cũng không bảo vệ được các nàng.

Theo Nguyên Tu Chi lúc đi đến trong viện, Vân Thanh La đây là lần đầu tiên mới thấy được cái gì gọi là Đệ Nhất Thế Gia Cảnh Triều.

Gia chủ Vân gia mặc dù đã Từ Quan quy ẩn, đã có chút xuống dốc, nhưng mà bởi vì của cải phong phú, cho nên nhà cửa vẫn cứ phi thường phát huy lớn mạnh.

Vân Thanh La vốn cho là nhà mình cũng đủ to lớn rồi, hiện tại chỉ nhìn thấy cảnh trí dọc đường từ "Đông viện" đến "Trung viện" của Nguyên gia, cũng đã làm cho nàng xem thế là đủ hiểu rồi.

Đường lớn viện chủ yếu đều dùng khối lớn đá lát xanh bằng phẳng trải sát nhau, rộng rãi đến chạy một chiếc xe ngựa cũng không có vấn đề gì, mà đường mòn trong hoa viên là dùng đá cuội (sỏi) mượt mà trơn bóng trải thành, đá cuội lớn nhỏ đều không sai biệt lắm, được khảm chỉnh tề cũng sẽ không trượt chân, người đi ở phía trên lòng bàn chân sẽ cảm thấy rất ít gồ ghề, mà còn sẽ không bị làm đau, hơn nữa nghe nói có thể xoa bóp lòng bàn chân, đối với nhóm nữ nhân ở trong nhà rất ít ra ngoài là chỗ tốt để dưỡng sinh.

Về phần những hành lang gấp khúc liền và thông nhau của các trạch viện, là do ván gỗ tốt nhất trải thành, mỗi ngày được tôi tớ vất vả cần cù duy trì quét dọn lau chùi, coi như chân không đi ở phía trên cũng sẽ không dính chút bụi bặm, làm thật bóng loáng như trong gương.

Vân Thanh La bọn họ một nhóm đi đến chỗ mục tiêu, là Kính Huyên đường phòng khách chính của gia tộc Nguyên thị nằm ở Trung viện.

Kính Huyên đường là nơi gia tộc Nguyên thị gặp gỡ, thương thảo đại sự, cúng tế tổ tiên. Mà nơi Nguyên Bắc Cố an bài ngày đầu tiên tiếp kiến tân nương tử lại ở tại đại đường chính quy đủ thấy hắn hiểu và ủng hộ đối với người con dâu này.

Không thừa nhận Vân Thanh La chính là bà bà Trịnh thị, nàng gương mặt âm trầm, đối với trượng phu rất là bất mãn.

Theo ý của nàng, cứ ở trong viện tùy tiện gặp mặt Vân Thanh La là được, cần gì còn phải toàn gia đều tới Kính Huyên đường, điều động binh lực như thế?

Lại nói, ở trong mắt Trịnh thị, Vân Thanh La căn bản là không xứng ở Kính Huyên đường "Đăng đường nhập thất"! (bước đầu vào nhà)

Vân Thanh La đi theo Nguyên Tu Chi bước vào chính đường, khóe mắt lóe sáng lướt qua, phát hiện trong phòng đã ngồi đầy người, không khỏi có chút sợ hãi.

Nàng lo lắng vì mình đến muộn.

Dâu TrưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ