Chương 8: Vị thứ tám

109 1 0
                                    

  Một tuần sau, Tiên Bối thu dọn hành lý, chuyển đến nhà Viên Viên.

Vì khó tìm ngay được phòng ở, biên tập lo cô sẽ phơi thây đường cái, nên tạm thời thu lưu cô vào căn phòng hai người của mình.

Mấy ngày trước có trà sữa "tăng lực", Tiên Bối đã thuận lợi sửa xong tình tiết của Chu Viễn Sơn, cải tử hoàn sinh, cứu thoát anh ta từ trong cảnh tướng lĩnh thoi thóp, mở thêm một tuyến tình tiết nữa cho anh ta.

Viên Viên rất hài lòng, hôm đón Tiên Bối đã nói hùng hồn: "Cậu mà không đổi là tớ không cho cậu ở chỗ tớ đâu đấy!"

Cô gái kéo chiếc vali, lưng đeo balo, đầu đội mũ lưỡi trai, đi bên cô không nói tiếng nào.

Trong lòng lặng lẽ cảm ơn và nói thầm, sau này cậu càng dễ giục bản thảo hơn...

Đến lúc xách túi lớn túi nhỏ đến nhà Viên Viên, Tiên Bối giật nảy người.

Không phải vì mới đến, ngược lại, đây là lần thứ hai cô ở nhờ.

Hơn một năm trước đó, khi cô vừa tới thành phố Ninh, Viên Viên – biên tập của cô – đã từng chứa chấp Tiên Bối cô một lần.

Viên Viên là điển hình của loại người nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ.

Từ lần đó, cô ấy đã hiểu sâu về tính cách khác hẳn với người thường của Tiên Bối, nên trong công việc và sinh hoạt cũng chăm sóc cô nhiều hơn.

Lần này, nguyên nhân khiến Tiên Bối kinh ngạc là vì thấy một cậu trai trẻ đứng ở cửa vào.

Vóc dáng cao gầy, gương mặt thanh tú.

Cô chưa từng thấy người này bao giờ.

Người thanh niên hết sức khách khí với cô, nhiệt tình cầm dép lê cho họ:

"Mời vào, mời vào."

Ánh mắt vừa đụng nhau một cái, Tiên Bối đã lập tức cúi đầu, giấu hai mắt về trong bóng vành mũ.

Bỗng nhiên có thêm một người lạ...

Khiến cô không dám thở mạnh luôn.

"Bạn trai tớ." Viên Viên vừa giới thiệu, vừa đẩy cô vào cửa: "Hiện tại đang ở cùng với tớ."

Tiên Bối dưới vành mũ: "... ... ... ..." Cô cũng không biết.

"Đây là Tiên Bối." Viên Viên vỗ nhẹ lên vai cô.

"Phu nhân Tiên Bối, chào cô, tôi là fan của cô đó!" Cậu trai trẻ cố ý cúi đầu cười hì hì: "Tôi đang đọc Kỳ Tà."

Tiên Bối đang cọ gót chân lên mặt thảm, định cởi giày thì dừng lại: Xong đời rồi, phải đáp như thế nào đây?

Cảm, cảm ơn?

Môi của cô gái mấp máy, cô nói, nhưng không ai nghe thấy.

Bạn trai của Viên Viên cũng không để ý, nhưng càng không có ý định im ngay: "Thì ra phu nhân Tiên Bối là một cô gái đáng yêu nha..."

Cậu gãi gãi mặt, thật sự không tài nào liên tưởng cô với phong cách vẽ thô bạo đầy điên cuồng ấy: "Trước kia tôi vẫn luôn cho cô là một họa sĩ nam, ha ha ha ha ha."

Nguyên vị ngọt ba phần (Yêu cốc trà sữa)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ