Mở mắt giữa những ồn ào, em thấy cổ họng mình đắng ngắt. Trên người em là chiếc áo sơ mi trắng, chân váy đen gần chạm đầu gối. Xung quanh có rất nhiều người và em nhận ra họ là những người bạn học cũ. Ai đó vỗ vỗ lên vai, kéo em khỏi cơn mơ màng. Em trông ra phía cửa, nắng chói mùa hạ tràn vào tầm mắt, em nhìn không ra nhưng em nghe được tiếng bước chân êm êm thân quen đó.
Chị kéo chiếc ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em, từ cặp sách lấy ra cái hộp bút hồng hồng có hình con thỏ trắng, cuốn sách bài tập và cả mấy quyển vở lắm màu. Cuối buổi nào cũng vậy, chị sang lớp em, cùng em ngồi học thêm lấy một tiếng đồng hồ. Em mắc chứng khó đọc từ nhỏ, bài trên lớp cũng nhiều lúc theo không kịp nhưng thật tốt vì có chị ở đây rồi. Em dụi dụi hai mắt kèm nhèm vì cơn buồn ngủ, ngồi thẳng dậy, chờ đợi giọng chị cất lên câu quen thuộc: "Hôm nay em thấy thế nào?"
Nhưng chị không nói gì cả. Em lạ lắm. Chị cầm bút thước trong tay, vẽ những khối hình hộp lần lượt kín khắp trang vở và cũng tiếp tục như vậy mà chép lại công thức tính cần nhớ vào. Xung quanh vẫn lao xao tiếng đám bạn, vậy mà em thấy mọi thanh âm cứ lùi ra khỏi đôi tai mình. Im lặng và trống trải. Em cảm thấy sự ngột ngạt đè nặng trên lồng ngực.
Trống trường âm vang từng hồi giục giã. Em cố nở một nụ cười khi nhìn chị rồi kéo ghế sát lại gần.
"Chị, hôm nay sao chị không nói gì?"
"Chị, hôm nay sao chị lặng im?"
Những câu chữ thoát ra, em chợt có cảm giác như mình đã hỏi câu đó với chị rất nhiều lần rồi. Kể cũng lạ, chị của em có bao giờ thế này đâu, làm sao em lại từng hỏi chị như vậy được chứ. Em ngẩn ngơ ngồi đợi chờ câu trả lời của chị. Sao vậy? Sao vậy? Ngày hôm qua, em có làm gì để cho chị phải giận đâu nhỉ? Em cắn chặt môi, xoay ngang người xoáy ánh nhìn đăm đăm vào khuôn mặt chị.
"Nayeon, em không thích như thế."
Chị buông bút xuống, hơi cúi gằm mặt, em thấy cổ họng chị rung lên như cố nuốt trôi cơn nghẹn ngào nào đó mà em chưa rõ lý do.
Em cảm thấy bờ vai mình nóng nóng, chị đang khẽ tựa vào. Chị hơi ngước nhìn em, em nghe một hơi thở dài buông ra, phả nhẹ trên gò má mình. Chị vẫn im lặng. Chị không giận, chắc là buồn. Bạn bè em qua lại, trao cho em ánh nhìn khó hiểu, em cũng chỉ biết lắc đầu. Ngoài kia trời xanh ngập trong nắng, mây trắng hiền lành, lá xanh mướt tầm mắt, bên ô cửa sổ chuông gió ngân nga mãi. Êm ả và đẹp đẽ vậy mà sao em bỗng thấy lòng mình buồn lai láng.
"Có chuyện gì nói cho em nghe đi."
Chị vẫn lặng ngồi tựa vai. Em bối rối nhìn xung quanh như kẻ cùng đường cố tìm lối thoát và rồi dừng lại ở chiếc đồng hồ treo cuối lớp. Phải rồi, mùa hạ cuối, buổi học cuối. Thời gian bên cạnh nhau chỉ còn tính bằng phút nên chị buồn vì sắp phải xa lối cũ, ba năm trung học vụt qua trong chớp mắt, ngoảnh đầu nhìn lại có luyến tiếc thì cũng chỉ còn là người khách qua đường ghé chốn cũ trong nỗi nhớ nghẹn lòng mà thôi. Em quên mất chị của em đã sắp phải đi xa nơi này rồi.
"Thường tình mà, chị đừng quá buồn nhé. Em biết là xa trường chị sẽ nhớ lắm."
Nước mắt nóng hổi chợt rơi vào lòng bàn tay em, trước mặt mọi thứ liền tối sầm lại, nắng nhạt, gió lặng, cả một mảng trời như vừa sập xuống. Không vui, chị sẽ không cười nhưng sao hôm nay lại khóc?