"Chớ miễn cưỡng chính mình, anh nha, nhất định là lòng háo thắng quá mạnh mẽ, không muốn nhìn thấy Jiyong tốt hơn mình, đừng để nó che lấp trái tim của anh."
Chanyeol bị nói trúng tim đen, sắc mặt có chút khó coi, nói chuyện cũng có một chút sắc bén:
"Chẳng phải em đối với Jiyong, không phải là muốn chinh phục dục vọng."
"Không phải" Cô trả lời rất nhanh, chậm rãi quay đầu, nói với anh: "Tôi là yêu anh ấy, nếu như anh ấy thật sự không yêu tôi thì tôi sẽ buông tay, sẽ chúc phúc cho anh ấy. Thế nhưng tình yêu mà tôi dành cho anh ấy sẽ không bao giờ tan biến, nó giống như một phần sinh mệnh của tôi vậy."
Không sai, chỉ cần anh hạnh phúc, cô không có gì là không bỏ xuống được.
Cô buông tha cơ hội, để anh yêu người khác, bỏ qua tiền đồ tương lai, cũng để yên cho Mộ Bạch cùng Kiko hạnh phúc. Cho dù hiện tại anh không yêu cô, cô có thề buông tha tất cả, nhưng lại không bỏ xuống được, nó là một phần xương tuỷ của cô.
Tình yêu cô dành cho anh sớm đã ngấm sâu vào linh hồn của cô.
Có lúc cô thật sự rất hâm mộ, ghen ghét và oán trách Kiko, nhưng bây giờ cô cũng có thể đối tốt với cô ấy. Còn chính mình tự rời đi, trốn tránh ở nơi nào đó mà chữa đi vết thương này! Mặc dù đây không phải là tác phong của cô, chung quy vẫn tốt hơn là thương tâm đến chết.
Trong nhất thời, cả hai người đều không nói gì, cùng nhau đứng trên sân thượng mà suy nghĩ.
Bất thình lình, Taeyeon bỗng lên tiếng: "Tối nay tôi có thể đến chỗ anh không?"
"A" – Chanyeol trong nhất thời không kịp phản ứng
"Cái kia... chúng ta, chúng ta có phải hay không quá nhanh?"
Taeyeon liếc anh một cái: "Anh suy nghĩ quá nhiều, tôi tạm thời chưa có chỗ ở, liền tới chỗ anh, không có ý kiến chứ?"
"Không, không có ý kiến, đây chính là vinh hạnh của tôi nha."
Chanyeol gượng cười, anh đúng là suy nghĩ nhiều... tại sao chung quy anh vẫn cảm thấy, tâm tư của anh trước mặt cô đều không giấu được!
Cô mặt không đổi từ trên lan can nhảy xuống, kéo cái váy, hít sâu mấy hơi, trong lòng đã quyết định, nói rằng: "Vậy mấy ngày nay tôi sẽ làm phiền anh một chút, chúng ta đi thôi."
Đêm mùa thu mát mẻ, làn gió thổi bay cái váy của cô, lòng của cô đã hoá thành tro bụi...
Từ đêm hôm đó, Taeyeon liền biến mất.
Jiyong đêm đó về nhà không thấy cô, liền gọi điện cho cô, thế nhưng điện thoại lại tắt máy. Ngồi trên sô pha cả một đêm, thế nhưng cô cũng không có quay về.
Sáng sớm, anh đến công ty, cư nhiên Taeyeon một ngày cũng không đi làm! Anh đen mặt, rất nhiều lần gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại của cô vẫn tắt máy.
Trong cơn tức giận, anh ném điện thoại về phía cửa, ngay lúc đó thì có người gõ cửa.
Jiyong rống lên: "Người nào mau tiến vào!"
Ngẩng đầu nhìn người đối diện, anh lập tức đứng lên hỏi: "Taeyeon đâu?"
Anh như thế nào lại quên mất Park Chanyeol, đêm đó chính anh ta đã theo cô ra ngoài.
Chanyeol nhìn điện thoại dưới chân, chậc chậc tặc lưỡi: "Đây là ai có gan chọc vào tổng giám đốc của chúng ta?"
"Biết rõ còn nói." Jiyong đem tất cả sĩ diện ném ra phía sau:
"Cô ấy rốt cuộc là ở đâu?"
"Tôi làm sao biết được" – Chanyeol trợn mắt nói dối.
Jiyong làm sao có thể tin được, anh nắm chặt tay, giận dữ hét: "Đừng giả bộ, Park Chanyeol tôi còn không biết rõ anh sao? Mau nói cho tôi biết Taeyeon ở chỗ nào, nếu không..."
"Nếu không thì như thế nào? Tôi nói anh, hôm nay, tại sao lại vì một phụ nữ lại nổi cơn tam bành? Ban đầu lúc Kiko len lén rời đi, tôi cũng chưa từng thấy anh trở nên như vậy! Cho nên anh chính là yêu Taeyeon, thế nhưng vẫn hơi chậm..."
"Cái gì mà chậm, chuyện của tôi không cần anh xen vào."
"Ok, Ok tôi cũng không nói nữa... tôi cũng không biết cô ấy ở đâu... Tối đó khi đuổi theo cô ấy ra ngoài, đã không nhìn thấy cô ấy nữa. Bất quá tôi lại nhìn thấy anh đuổi theo Kiko chạy ra ngoài, xem ra hai người đã hoà hảo a."
"Đừng nhiều lời, nếu như không biết cô ấy ở đâu thì nhanh chóng đi ra! Trước khi cô ấy không xuất hiện, thì anh đừng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu như anh nhìn thấy cô ấy, thay tôi chuyển lời một câu, cho dù cô ấy chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ bắt cô ấy trở lại."
"Anh chuẩn bị đoạt cái gì nha? Jiyong, anh quả thực rất thái quá, quá kiêu kì, theo đuổi phụ nữ cũng không dùng miệng! Nhìn bộ dáng chật vật của anh bây giờ... Ai ha, tôi như thế nào lại vui vẻ như vậy a?"
Chanyeol tránh khỏi ánh mắt của Jiyong, xoay người thật nhanh, giống như nghĩ tới cái gì, lại vội vàng nói:
"Cuối cùng tôi khuyên anh một câu, làm người cũng đừng quá tự tin, có đôi khi hạnh phúc ở trong tay, anh không biết qúy trọng nó, đợi đến khi mất đi mới tỉnh ngộ, anh chính là tự tạo nghiệt chướng cho mình, ha ha..."
Chanyeol đắc ý đi ra, phút cuối cùng còn nói lại một câu: "Điện thoại của anh hỏng rồi, mau đổi cái mới, nếu không lỡ như Taeyeon có gọi cũng để lỡ mất."
Jiyong phẫn nộ cực kì, mặc dù lời của anh ta không xuôi tai, nhưng lại giống như những thanh kiếm đâm vào tim anh.
Anh lặng lẽ kéo trong ngăn bàn, lấy ra một cái điện thoại mới, cái điện thoại này vốn lúc trước định đưa cho cô, kết quả, anh chưa kịp đưa, giờ lại phải sử dụng nó.
Jiyong rất nhanh chóng mở nguồn điện thoại, liền thấy một cái tin nhắn. Người gửi tin đúng là Taeyeon, anh vội vàng mở ra đọc. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ: "Jiyong, em đi rồi, chúc anh hạnh phúc."
Chỉ có mấy chữ, anh đọc đi đọc lại nhiều lần. Một câu: Jiyong, em đi rồi, chúc anh hạnh phúc, là xong sao? Muốn ở liền ở, muốn đi liền đi sao?
Anh trong cơn tức giận, chút nữa ném đi cái điện thoại, nhưng lại suy nghĩ, rất nhanh anh gọi cho cô, vẫn là tắt máy. Thật không hiểu người phụ nữ ngu ngốc này, nhắn tin xong lại tắt điện thoại. Tay anh rất nhanh chóng nhắn lại.
Mồng sáu tháng sau, tôi sẽ đám cưới, mong em sẽ đến dự.
Jiyong gửi tin nhắn, cũng dần dần tỉnh táo lại, Chanyeol nói không sai, là anh chưa từng quý trọng Taeyeon. Thời điểm ở cùng nhau, anh cũng chưa từng nói yêu cô.
Anh không phải không muốn nói, chỉ là chưa biết rõ chuyện của Kiko. Khi anh nhận được thông tin, cũng là lúc tỉnh ngộ và có cảm giác như trút được gánh nặng đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] GTAE - Boss lên giường đi [Hoàn]
Fiksi RemajaTớ rất tâm đắt truyện này. Nó thật sự rất hay luôn. Mình chỉ muốn edit thành GTAE ver thôi. Tớ chưa đc đồng ý edit vì vị tác giả ấy bên Trung nếu bị yêu cầu gỡ tớ sẽ gỡ xuống Tác giả: Bố Đinh #227 (1.8.2017) #224 (5.8.2017)