Tối hôm sau, Lee seungri mò ra đường.Vì bảo đảm tuyệt đối không sơ suất, cậu còn đặc biệt cải trang một phen, áo khoác bông đổi thành áo lông nhung dài, tiện giấu đồ. Trọng điểm chỉnh sửa là mắt và đầu, hai mắt dán thành mắt một mí, con mắt nhỏ đi một vòng, Khương Tiểu Soái lại có một bộ tóc giả, Ngô Sở Úy đội lên đầu, lại đội nón bông lên, trang bị chặt chẽ.
Lee seungri lên một chiếc xe bus.
Lúc này trên xe không có bao nhiêu người, gần như mỗi hành khách đều có chỗ ngồi, mắt y nhạy bén quan sát xung quanh, tìm kiếm đối tượng có thể hạ thủ. Hành kahcsh liên tiếp xuống xe, thế mà cậu còn chưa chọn được người thích hợp. Không phải chê người ta tuổi tác quá lớn, thì chính là thương người ta có chân vòng kiềng, khó khăn lắm mới thấy một đại mỹ nữ quần áo trời trang, trang điểm lòe loẹt, cậu lại nhịn không được nhìn thêm vài lần, làm lỡ cơ hội.
"Đến trạm cuối rồi, mời hành khách quẹt thẻ xuống xe."
Mẹ... mau như vậy đã đến trạm? Lee seungri buồn bực rũ đầu, tốn kém như vậy là không được rồi! Mình phải nhanh chóng ra tay! Nếu còn không ra tay thì trời sáng mất.
Tản bộ một hồi, Lee seungri tản bộ đến cầu vượt.
Trước tiên ngồi nghỉ một chút đã.
Châm một điếu thuốc giá rẻ, hít hà vài hơi, nhìn dòng xe lưu động bên dưới, trong lòng Lee seungri cảm khái vạn lần. Từng vào lúc nào đó, cậu cũng từng ảo tưởng sẽ sống cuộc sống như thế, bận một chút cũng không sao, kiếm ít tiền cũng không sao, cho dù chỉ mua một chiếc xe Xiali đã qua sử dụng, chỉ cần có thể lái về nhà, có một ngọn đèn sáng chờ cậu , thì đủ rồi.
Sao lại biến thành dáng vẻ bây giờ chứ?
Lee seungri hít sâu một cái, vỗ mạnh lên mặt mình, không ngừng khích lệ bản thân. Cố lên! Cố lên nào! Cuộc sống tốt đẹp huy hoàng đang vẫy gọi trước mắt! Mi không có thời gian thương cảm! Mau hành động đi thôi!
Đang nghĩ thế, một mục tiêu xuất hiện trong tầm mắt của y.
Anh bạn này chính là Kwon jiyong trực ca đêm.
Thật ra hắn không có tận chức như thế, ra ngoài tản bộ thuần túy là do rảnh, bắt cướp đối với hắn mà nói không phải là công việc, mà là một phương thức giải trí.
Trước khi ra ngoài Kwon jiyong cũng đã ăn diện lại, người trong cục luôn nói hơi thở cường đạo của hắn quá mạnh, cướp bình thường không dám ra tay. Thế là hắn mặc chiếc áo khoác lông cừu rất thông dụng, một cái mũ dệt thủ công, túi da cao cấp, vừa đi đường vừa dùng ipad xem phim, điển hình của tiểu tư sản thành phố nhàn tản.
Cho dù là thế, hắn vẫn bị Lee seungri nhắm vào.
Mẹ! Từ xa nhìn tên này giống tên thành quản đầu trọc đó... Lee seungri thầm rủa, cả tư thế đi đường cũng giống, ngay cả khí thế cũng giống hết mức, nhất định phải cướp hắn!
Kwon jiyong vừa bước lên cầu vượt bộ hành, thì ngửi được mùi của kẻ móc túi.
Lee seungri đã mai phục từ trước.
Kwon jiyong vẫn chăm chú nhìn màn hình, cứ như không có bất cứ sự phòng bị nào, Lee seungri đi sau lưng hắn, con mắt đen tối nhìn chằm chằm vào di động trong túi hắn. Cuối cùng, chân Kwon jiyong mắc phải thứ gì đó, bổ nhào xuống đất.
Lee seungri thuận thế dìu Kwon jiyong lên, nhân tiện thò tay lấy di động trong túi Kwon jiyong , trước sau không mất hai giây.
"Cảm ơn."
Con mắt thâm sâu của Kwon jiyong tạo cảm giác trái ngược cường liệt với cách ăn mặc của hắn.
Lee seungri cố gắng giữ bình tĩnh: "Đừng khách sáo."
Lee seungri nghiêng đầu muốn đi, nhưng vai lại bị giữ chặt, Lee seungri ý thức được tình hình bất lợi, trúng kế rồi! Cậu quay lại tiến hành giác đấu liều chết, ngặt nỗi chút chiêu thức hoa mỹ này không là gì, chỉ mấy chiêu đã bị Kwon jiyong khống chế.
"Anh giả bộ bị ngã hả?" Lee seungri nghiến răng lên án.
Kwon jiyong cười lạnh một tiếng: "Cậu dám giả vờ dìu lên, tại sao tôi không thể giả vờ ngã?"
Lee seungri mài răng ken két, đột nhiên thần sắc ngưng trệ, dùng cái đầu cứng ngắc của mình hung hăng nện lên xương quai xanh của Kwon jiyong .
Một cơn đau ập đến, Kwon jiyong giật mạnh cổ áo của Lee seungri , nâng mặt cậu lên.
Ba giây ngưng trệ, động tác của hai người đều cứng lại.
"Sao lại là cậu?" Kwon jiyong mở miệng trước.
Lee seungri cũng nhận ra Kwon jiyong , trong lòng thầm mắng, đm! Sao chỗ nào cũng là anh vậy? Không hảo khí mài răng, ánh mắt thù địch nhìn Kwon jiyong : "Cảnh sát bây giờ cũng quá ức hiếp người. Việc bắt ăn cướp cũng ném lại cho thành quản mấy người sao?"
Kwon jiyong lấy còng tay ra, không nặng không nhẹ gõ lên khớp xương tay, vang lên tiếng động khiếp người.
"Bây giờ tôi là cảnh sát."
Lee seungri : "..."
Kwon jiyong tháo thứ Lee seungri dán trên mắt xuống, con ngươi đen kịt lóng lánh toàn bộ lộ ra, lại tháo mũ của cậu xuống, cuối cùng là tháo tóc giả, cầm chơi đùa trong tay.
"Kẻ nghề nghiệp tự do?" Liếc nhìn Lee seungri : "Cái gì cũng biết một chút?"
Lee seungri vẫn giữ thẳng lưng: "Quốc gia chúng ta không phải vẫn luôn khởi xướng phát triển toàn diện sao?"
"Lần trước tôi thấy cậu hiền lành, nên đã thả cậu đi, lần này lại tha cho cậu như thế thì có vẻ như tôi đã xem thường cậu rồi."
Lee seungri nghiến chặt răng, môi căng cứng, chân mày nhíu chặt lộ ra phong độ bướng bỉnh.
Kwon jiyong cười hàm hồ: "Rất có cốt khí."
Rắc một tiếng đóng còng lại.
"Vậy chúng ta đi thôi."
______Hết chương_____
Tiêu gấu mỡ rồi :3 vote vote vote nào ~
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chyển ver- Nyongtory Gri] Nghịch tập
FanfictionTác giả:Sài Kê Đản Thể loại:Đam Mỹ Nguồn:caumieudong.wordpress. Editor: PanDa Nguyên Lê Thể loại: Hiện đại, cường cường, phản công, điểu ti thụ (điểu ti: ám chỉ những người đàn ông có xuất thân thấp kém vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, đây là cách tự xưng...