Thiếu nữ toàn phong 1: Ánh sáng ban mai _Chương 2

305 6 0
                                    


  Là mùi thuốc sát trùng mà cô kịp nhận ra trước khi ngất đi. Vô cùng tinh khiết.

Ngơ ngác nhìn chàng trai đứng trước cửa sổ, Bách Thảo có cảm giác anh ta không có thật, dường như toàn thân anh ta cũng được khử trùng sạch sẽ, tinh khiết đến mức ánh sáng chiếu vào cũng trở nên sáng trắng.

"Em vừa bị thương, ngồi dậy phải thận trọng, không nên cử động mạnh quá."

Trong ánh nắng buổi sáng, chàng trai tiến lại gần cô, tay cầm miếng bông tẩm cồn, lặng lẽ gỡ lớp gạc trên trán, quan sát kỹ rồi dùng miếng bông lau khô vết thương cho cô.

Rất lạnh.

Cửa phòng bị đẩy mạnh, Hiểu Huỳnh xông vào như một cơn gió, thấy Bách Thảo đang đứng trên nền nhà, liền nhào đến lo lắng hỏi:

"Cậu sao rồi? Đã đỡ chưa? Tối qua mình định ở lại với cậu,nhưng sư huynh Sơ Nguyên nói không nên quấy rầy, để cho cậu nghỉ nên sáng nay vừa ngủ dậy là mình chạy đến ngay. Sao rồi, vết thương vẫn đau phải không? Có nghiêm trọng lắm không?"

"Mình không sao."

Bách Thảo gượng cười, nhìn thấy những tia máu li ti trong mắt Hiểu Huỳnh cũng biết cả đêm qua cô ấy ngủ không yên.

"Thật không? Cậu không lừa mình chứ? Trời ạ, trán sưng to thế kia mà còn nói là không sao, vậy cậu có đi học được không? Hay mình xin phép cho cậu nghỉ nhá, nghỉ ngơi một ngày được không?"

"Không cần đâu, mình khỏe mà."

Nói xong, cô quay sang chàng trai, cúi đầu nói:

" Cảm ơn anh!"

"À, đúng rồi!" Hiểu Huỳnh dường như giờ mới để ý, luống cuống nói với chàng trai: " Sư huynh Sơ Nguyên, cảm ơn anh đã chăm sóc Bách Thảo. Cảm ơn, cảm ơn!"

Sư huynh Sơ Nguyên...

Bách Thảo lặng lẽ nhìn người thanh niên trước mặt, khuôn mặt anh có nét hao hao giống quán chủ phu nhân, trầm tĩnh thanh nhã, tỏa sáng như ngọc.

Ra khỏi cửa, Bách Thảo mới để ý, đó là một căn nhà gỗ độc lập,phía trước có một dòng suối chảy êm ả, xung quanh trồng rất nhiều cây, trướccửa có một cây cọ già, lá xào xạc trong gió sớm đầu xuân.

"Hừ, Tú Đạt thối tha, dám đánh lén cậu, xem ra không dạy chocậu ta một bài học thì không xong."

Hiểu Huỳnh hậm hực nói, nhưng suy nghĩ một lát lại bật cười.

"Nhưng xem ra lần này cậu ta cũng thảm hại. Sư phụ đã phạtcậu ta quỳ cả đêm ở phòng tập, bây giờ chắc lại đang bị sư phụ quạt cho mộttrận trước mặt các đệ tử. Đi! Chúng mình đến đó xem sao!"

Hiểu Huỳnh lôi Bách Thảo chạy đến sân võ quán, sợ không được chứng kiến cảnh tượng thú vị nữa.

"Sư phụ..."

"Sư phụ..."

"Sư phụ..."

Xa xa, từ phía sân võ quán vọng lại tiếng kêu hốt hoảng, sợ hãi. Hiểu Huỳnh ngỡ ngàng đứng lại, Bách Thảo nhìn ra, thấy Tú Đạt nước mắt đầm đìa quỳ trên thảm cỏ, cố sức ôm chặt chân quán chủ, vừa khóc vừa nói:

"Con xin lỗi, sư phụ, lần sau con không dám nữa, xin sư phụ đừng đuổi con!"

Ngoài Nhược Bạch và Sơ Vy, tất cả đệ tử của võ quán đều quỳ xuống xin tha cho Tú Đạt:

"Sư phụ, xin tha cho Tú Đạt lần này!"

Một cô gái quỳ ngay hàng đầu, dập đầu xuống đất, ra sức van nài:

"Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, không hiểu biết, đều là lỗi của conkhông bảo ban cậu ấy, xin sư phụ hãy trừng phạt con, hoặc đuổi con đi cũngđược. Sư phụ, con xin sư phụ đừng đuổi Tú Đạt, cậu ấy thích Taekwondo, rất thích võ quán Tùng Bách, nếu trừng phạt xin sư phụ hãy trừng phạt con."

Diệc Phong cũng quỳ xuống khẩn cầu:

"Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, tính lại hiếu thắng, chỉ là nhất thời sốc nổi mới phạm sai lầm, xin sư phụ cho cậu ấy cơ hội sửa chữa."

"Sư phụ định đuổi Tú Đạt ra khỏi quá Tùng Bách thật sao?"

Hiểu Huỳnh sững sờ, đứng ngây ra, cô cũng từng muốn dạy cho Tú Đạt một bài học, nhưng sư phụ định đuổi Tú Đạt đi thật sao? Thất vọng ngoái đầu, cô nhìn thấy Bách Thảo đứng lặng nhìn Tú Đạt gào khóc thất thanh trước mặt.

"Luyện Taekwondo là để có sức khỏe chứ không phải ỷ mạnh làm càn." Không để ý Tú Đạt đang ôm chân mình gào khóc, Dụ quán chủ thở dài,nói: "Con hãy đi đi, nếu con tiếp tục luyện Taekwondo thì sau này sẽ chỉ làm hại xã hội, sẽ chỉ cậy mạnh bắt nạt yếu, chi bằng từ nay con hãy từ bỏ Taekwondo".

Sơ Vy đứng sau quán chủ nhìn Tú Đạt.

Nét mặt của Nhược Bạch vẫn bình thản như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

"Sư phụ!"

Nữ đệ tử đang quỳ trên sân và Tú Đạt nghe vậy kinh hoàng sửng sốt. Tú Đạt khóc không thành tiếng, vừa cố ôm chặt chân sư phụ, vừa ngẩng mặt tiếp tục khóc lóc van xin:

"Không phải con hiếu chiến trả thù, cũng không phải con cậy mạnh bắt nạt yếu, con chỉ không cam tâm... không cam tâm chịu thua người của võ quán Toàn Thắng... không cam tâm bị mọi người cười nhạo vì thua một đứa con gái... Sư phụ, con thực sự không... không để võ quán Tùng Bách mất mặt, con tuyệt đối không làm hại xã hội. Sư phụ, xin thầy hãy tin con!"

Dụ quán chủ trầm ngâm nói:

"Nếu như chỉ là thách đấu riêng thì cũng có thể bỏ qua được,nhưng đối phương từ chối thách đấu mà con vẫn đánh lén, như vậy là trái với đạo đức cơ bản nhất của Taekwondo."

"Con...con..."

Tú Đạt im bặt, nước mắt tuôn như mưa.

"Tú Đạt không đánh lén con."

Các đệ tử kinh ngạc ngoái đầu nhìn, Bách Thảo nhìn Tú Đạt đầy nước mắt, đi đến giữa sân nói:

"Dụ quán chủ, Tú Đạt không đánh lén con, trước khi Tú Đạt ra tay đã nói với con rồi, nhưng con cũng nghe thấy, cho nên không phải Tú Đạt đánh lén."

Tú Đạt ngoảnh đầu nhìn, không tin ở tai mình.

"Cậu..."

Giọng Tú Đạt đã khàn đặc vì khóc, mặt ngấn nước, mắt sưng như hai quả đào, tràn ngập nỗi sợ hãi, lo bị đuổi khỏi võ quá, trông như đứa trẻ mồ côi.

Trông cậu ta giống như cô trước đây.

Lòng Bách Thảo chua xót. Lúc đó, cô vô cùng sợ hãi, cô muốn khóc,muốn quỳ xuống cầu xin Trịnh sư bá đừng đuổi mình đi vì bị đuổi khỏi võ quán cô không biết đi đâu. Bị đuổi khỏi ngôi nhà yêu mến thật là một điều kinh khủng,cô biết, cô biết, cô biết điều đó hơn ai hết.

Nhưng Tú Đạt còn hạnh phúc hơn cô nhiều, hầu như mọi đệ tử của võ quán đều cầu xin cho cậu ta, còn cô lại bị những đệ tử như vậy đuổi đi.

"Con không chấp nhận cậu ấy đánh mình bị thương haysao?"

Dự quán chủ nhìn đứa trẻ nhỏ bé, gầy gò trước mặt. Đứa bé tuổi còn rất nhỏ, nhưng đứng trước bậc trưởng bối là ông lại toát ra khí chất gì đó rất lạ.

"Dù con có chấp hay không, Tú Đạt đều không đánh lén con, đó là sự thật," Bách Thảo trả lời.

Trên sân võ im phăng phắc.

Chỉ có tiếng nức nở đứt quãng của Tú Đạt.

Các đệ tử của Tùng Bách đều nhìn đứa con gái bị Tú Đạt đánh, trên trán còn dán miếng gạc, vẫn nhìn thấy cục u rất to, mặt thâm tím với ánh mắt kỳ lạ. Diệc Phong nhìn với vẻ dò xét, ánh mắt Nhược Bạch cùng dừng lại trên người cô với vẻ ngạc nhiên.

Trên con đường nhỏ cạnh đình viện, một thiếu niên ôm một tập sách dày đi qua.

***

"Ây, sao mâu thuẫn thế này chứ! Nếu Tú Đạt bị sư phụ đuổi đi thật thì cũng thấy thương, nhưng nhìn vết thương trên mặt cậu lại tức, muốn nó phải trả giá thật đau!" Hiểu Huỳnh cau mày, chống cằm, ngồi trên phiến đá cạnh đường nhìn Bách Thảo quét dọn.

Đã mấy ngày trôi qua sự việc của Tú Đạt.

Thái độ của các đệ tử võ quán Tùng Bách đối với Bách Thảo tốt lên nhiều, Tú đạt cũng đã chính thức xin lỗi Bách Thảo trước mặt sư phụ, mỗi lần giáp mặt nhau, cậu ta đều tránh sang một bên, không nói không rằng. Có điều, vết thương trên trán Bách Thảo vẫn còn chưa khỏi hẳn, vẫn còn một vết bầm lớn.

Ánh chiều muộn chiếu trên con đường nhỏ.

Hiểu Huỳnh thẫn thờ nhìn bóng Bách Thảo đang cặm cụi quét đường,đột nhiên cảm thấy mặc dù đã ngồi cùng bàn với nhau hai năm, nhưng với BáchThảo, hình như cô vẫn thấy có gì lạ lẫm.

" Thực ra, Tú Đạt đã đánh lén cậu đúng không? Là cậu mềm lòng nên mới nói dối giúp cậu ta thoát tội chứ gì?" Hiểu Huỳnh thăm dò. Nếu Tú Đạt quả thật không đánh lén Bách Thảo, cậu ta nhất định nói ra, sao phải để cho Bách Thảo đứng ra nói hộ.

"Mình không nói dối."

Sư phụ từ nhỏ đã dạy, bất luận vì chuyện gì cũng không được nói dối.

"Ồ, thế thì kỳ thật...", Hiểu Huỳnh băn khoăn. Bỗng nhìn thấy một bóng người từ xa, Hiểu Huỳnh vội vàng đứng lên, cúi chào:

"Sư tỷ Tú Cầm!"

Sư tỷ Tú Cầm là chị gái của Tú Đạt, lớn hơn cô hai tuổi, võ công rất giỏi, trong các nữ đệ tử của võ quán Tùng Bách, ngoài sư tỷ Sơ Vy thì TúCầm có thể coi là người xuất sắc nhất.

"Ừ, hai người ở đây sao." Tú Cầm liếc nhanh về phía BáchThảo cắm cúi quét, nói: "Đang đi tìm hai người đây, cô là Thích Bách Thảo phải không?"

"Vâng!"

Bách Thảo vẫn còn ấn tượng với Tú Cầm, hôm đó người quỳ trước mặt Dụ quán chủ xin cho Tú Đạt chính là Tú Cầm.

"Mấy ngày nay phiền cô vất vả, quét dọn sạch sẽ toàn bộ khu vực xung quanh vòng tập, phải quét thật sạch, được không?", Tú Cầm lạnh lùng nói.

"..."

Bách Thảo còn chưa kịp trả lời, Hiểu Huỳnh đứng dậy nói nhanh.

"Sư tỷ Tú Cầm, Bách Thảo là bạn học của em, không phải lao công của võ quán. Bạn ấy lau sàn tập, giặt quần áo cho mọi người, làm các việc vặt khác là do bạn ấy tốt bụng, bạn ấy không bắt buộc phải làm những việc đó!"

"Ồ, vậy tôi nhầm sao? Tôi cứ tưởng cô ấy giúp việc là đổi lấy tiền ăn, tiền ở trong võ quán này!"

"Chị nói gì vậy! Cậu ấy ở nhà em... ăn cơm nhà em, không phải ở trong võ quán, không dùng đồ của..."

"Thì ra cô chú Phạm không sống trong võ quán!" Tú Cầm cười nhạt, nói tiếp: " Tôi tưởng cô chú Phạm ở trong võ quán, dùng đồ của võ quán, dùng đồ của võ quán đều không phải trả tiền, thì ra tôi đã nhầm".

"Sư tỷ..." Hiểu Huỳnh tức đỏ mặt.

Đúng là bố mẹ cô sống trong võ quán, nhưng... nhưng... trước nay đã thế, từ lúc bắt đầu võ quán Tùng Bách đã như thế.

"Em sẽ quét dọn sạch sẽ", Bách Thảo nói.

"Mỗi ngày quét ba lần, phải sạch bóng không hạt bụi." Tú Cầm dùng ngón chân chỉ xung quanh, nói tiếp: " Những hòn đá trên đường cũng phải lau sạch, không còn vết bụi. Bãi cỏ trước phòng tập phải cắt tỉa bằng phẳng. Sau mỗi buổi tập đệm đều phải lau sạch sẽ, không được lười biếng chỉ lau một lần buổi sáng".

"Vâng, em biết rồi,"

"Sư tỷ Tú Cầm, chúng em phải đi học! Mỗi ngày ba lần, chẳng lẽ buổi trưa cũng bắt Bách Thảo từ trường về lau dọn sao?"

"Trước buổi tập sáng, sau khi tan học và sau mỗi buổi tập tối, có vấn đề gì không?"

"Vâng, em biết rồi."

"Sư tỷ Tú Cầm, nhờ Bách Thảo nói giúp nên sư phụ mới không đuổi Tú Đạt, chị đã không cảm ơn thì thôi, nhưng cũng không nên đối xử với bạn ấy như vậy!" Hiểu Huỳnh tức giận trợn mắt, thật không hiểu sư tỷ Tú Cầm. Trước đây, cô luôn cảm thấy Tú Cầm rất điềm tĩnh, sư phụ, sư mẫu đều rất tôntrọng, cô cũng rất tôn trọng, không ngờ lại là người lấy oán báo ân!

"Cám ơn?" Tú Cầm lạnh lùng nhìn Bách Thảo, trong ánh mắt có một vẻ là lạ không nói ra được." Thích Bách Thảo, tôi không cố ý làm khó cô, đây là do sư phụ phân công. Các đệ tử khác đều phải luyện tập, không có thời gian dọn vệ sinh nên đành phiền cô."

"Vì sao sư phụ bỗng dưng yêu cầu tổng vệ sinh như vậy?",Hiểu Huỳnh không tin.

"Một tuần nữa, võ quán Xương Hải của Hàn Quốc sẽ sang giao hữu với võ quán chúng ta, coi như trận khởi động trước khi vào cuộc thi giữa các võ quán năm nay nên sư phụ rất coi trọng hình thức." Nói xong Tú Cầm không để ý đến phản ứng của hai người, quay lưng đi thẳng.

"Xương... Xương Hải võ quán...", Hiểu Huỳnh há mồm.

Bách Thảo ngẩn người, võ quán Xương Hải... chính là võ quán Xương Hải lừng danh mà mọi người luôn nhắc tới hay sao? Nghe nói đó là một trong những võ quán nổi tiếng nhất Hàn Quốc, có lịch sử lâu đời, có rất nhiều cao thủ, rất nhiều võ sư của các viện võ thuật Hàn Quốc đều xuất thân từ đó. Các môn đệ của họ đã giành những thành tích cao trong các giải Taekwondo thế giới.

Taekwondo thế giới...

Ðó như là cái cái đích mà mọi võ sĩ Taekwondo đều khao khát hướng tới nhưng đồng thời cũng cảm thấy hết sức xa vời.

"Mình đi hỏi sư phụ!!! Trời ơi, võ quán Xương Hải!" Hiểu Huỳnh vui sướng chạy như bay, cách một quãng xa vẫn còn nghe thấy tiếng hét sung sướng: "Trời ơi, võ quán Xương Hải sắp đến!"

Không biết võ quán Xương Hải có giao hữu với võ quán Toàn Thắng không.

Có lẽ... là không...

Võ quán Toàn Thắng có lẽ là võ quán kém nhất Ngạn Dương.

Bách Thảo quét từng nhất chổi trên mặt đường, nghĩ đến ngày trước,lúc còn ở võ quán Toàn Thắng, trong lúc nghỉ giải lao giữa buổi tập, các đệ tử nhiều lần nhắc tới võ quán Xương Hải với vẻ ngưỡng mộ vô cùng, nào là giá được đi thăm võ quán Xương Hải của Hàn Quốc, giá có thể chụp ảnh với các đệ tử của võ quán Xương Hải, giá được các sư phụ của Xương Hải hướng dẫn...

Nếu nói võ quán Hiền võ của Ngạn Dương là một đỉnh núi có thể cố sức leo thử thì võ quán Xương Hải chính là một vì sao trên bầu trời cao tít, một vì sao mãi mãi không thể chạm tới.

Lòng Bách Thảo đầy xúc động, tay quét nhanh hơn, quyết định luyện tập lại võ công sau thời gian gián đoạn. Biết đâu cô cũng có cơ hội giao hữu với các đệ tử của võ quán Xương Hải!

Nhưng ý nghĩ lạc quan đó lập tức bị ý chí xua tan, bao nhiêu đệ tử của võ quán Tùng Bách mơ ước được giao hữu với Xương Hải, làm sao đến lượt cô? Nhưng chỉ cần nhìn các đệ tử của võ quán Xương Hải lừng danh cũng đã là mơ ước,may mắn rồi!

Vừa mải miết quét vừa suy nghĩ, Bách Thảo không để ý có người đang đi đến, "soạch" một tiếng, chiếc chổi va vào người đó, một đống sách rơi tung trên mặt đất.

"Xin lỗi! Xin lỗi!"

Bách Thảo cuống quýt xin lỗi, vội quỳ xuống nhặt, mỗi cuốn đề dày cộp, người đó cũng cúi xuống cùng nhặt với cô, đôi cánh tay dài sạch sẽ, trong ánh nắng chiều hồng rực có một vẻ dịu dàng kỳ lạ, không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng tinh khiết.

"Không phải xin lỗi!" Người đó mỉm cười, nói: " Tại tôi lơ đãng không để ý, không nhìn thấy em đang quét".

Bách Thảo ngẩng đầu.

Quả nhiên đó là Sơ Nguyên, anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần âu màu hạt dẻ, nụ cười tươi trong sáng, đón những cuốn sách cô vừa nhặt lên, sắp xếp lại, khi chuẩn bị đi, đột nhiên anh nhìn vào trán cô, ngây người giây lát,nói:

"Theo tôi."

Những chiếc là đa dịu dàng chao mình theo gió.

Dòng suối nhỏ êm đềm chảy trước ngôi nhà.

Bách Thảo đi theo Sơ Nguyên vào căn nhà gỗ nhỏ, bước chân chợt ngập ngừng, không biết mình bị làm sao bỗng dưng lại bỏ dở công việc quét dọn theo người đó vào đây.

Sơ Nguyên bật công tắc điện. Căn phòng bừng sáng.

Đây là lần thứ hai cô đến căn nhà này, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc giường bệnh hẹp màu trắng, chính là chiếc giường cô đã nằm lần trước, bên cạnh có để giá truyền và một số dụng cụ y tế. Đối diện với chiếc giường là một chiếc bàn rộng, bên trên là những chồng sách y học được sắp xếp gọn gàng, một hộp kim tiêm và mấy lọ thuốc sát trùng.

Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, cũng toàn là sách y học. Anh là bác sỹ sao? Bách Thảo thầm đoán, nhưng anh còn trẻ như thế, nhiều nhất chỉ mười tám,mười chín tuổi, sao có thể đã là bác sỹ, có lẽ là sinh viên trường Đại học Y nào đó.

" Đang nghĩ gì thế?"  

Thiếu nữ toàn phong [ trọn bộ ]Where stories live. Discover now