Khi nhận ra tình cảnh trước mắt, Jiyeon vội vã thu về hai dòng nước mắt mà hướng về phía ông Yoo Chun và bà Tae Hee…..
– Ba, meeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee ẹ…………
-tại sao hai người lại có thể đối xử với như thế , con là con gái của hai người cơ mà ……oa oa……
nhìn cô con gái duy nhất khóc đến thương tâm , vợ chồng ông Yoo Chun cũng cảm thấy có lỗi . nhưng xét cho cùng ông cũng chỉ thực hiện lời hứa của mình , hơn nữa đây chưa hẳn đã là việc xấu ông tin vào con mắt nhìn người của mình, có lẽ chàng thanh niên nầy sẽ mang lại hạnh phúc cho con gái mình.
-chắc con nên đi thay đồ đã , rồi nói chuyện .
nói rồi bà Tae Hee đưa cho cô con gái bộ đồ bà đã chuẩn bị sẵn .
-oa ,……
sự thực thì hiện tại cô mới chú ý đến bản thân hiện tại , nên dừng việc khóc lóc lại và ngoan ngoãn đi thay đồ .
************
sau khi thay đồ xong khi bước ra ngoài , Jiyeon thấy mọi người đã ngồi chuẩn bị sẵn sàng , và chỉ chờ cô đến để tuyên án tử hình .
-ngồi xuống đi Jiyeon , bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc… bà như mở lời .
có lẽ chưa bao giờ mami của mình lại nghiêm túc đến thế nên TaeHyung có chút buồn cười . nhưng kịp kìm hãm lại, mà nghiêm túc lắng nghe , anh cần một lời giải thích.
-bây giờ ta sẽ kể lí do chúng ta làm như vậy với các con .
trước hết , nói về chuện năm xưa ba của TaeHyung đã cứu ba Jiyeon trong một lần bị thương . hai người đã hứa hôn cho hai đứa , mặc dù biết hiện tại các con cũng không muốn tin hay là thực hiện những lời hứa của người già chúng ta , nhưng với thế hệ của bọn ta , lời hứa là thứ quý giá nhất dành cho nhau . và hiện tại theo lời hứa đúng 15 năm sau , từ ngày đó chúng ta thực hiện theo lời hứa .xin lỗi hai đứa , nhưng đây là cách duy nhất để gắn haai đứa lại với nhau . hơn nữa ta cũng già rồi , thực cũng muốn có cháu bế bồng như người ta . vậy nên mong hai đứa thông cảm cho mấy ông bà già này.
nói xong bà hoa liền chấm chấm nước mắt ….
– nhưng hiện tại con còn đang học, tại sao không thể để sau khi con học xong chứ.
Jiyeon thắc mắc.
– ngày đó chỉ nghĩ 15 năm sau con cũng đến tuổi đôi mươi nên gả ra ngoài được , ta không nghĩ đến hiện tại lại đến nhanh như vậy , nhưng đã là quân nhân ta không thể nuốt lời .
cuối cùng ông Park Yoo Chun cũng lên tiếng …..
câu chuyện càng thêm dài , và không khí cũng dần trở lại bình thường , chỉ là có một con người vẫn im lặng từ đầu đến giờ . và để ngừng việc kéo câu chuyện đi xa thực tế của mọi người , hoàng nam lên tiếng .
– vậy hiện tại con phải làm sao.
-a…..
mọi người chợt thức tỉnh sau câu nói của TaeHyung.
– bây giờ bọn ta sẽ tùy vào quyết định cua hai đứa , chỉ là thủ tục không thể thiếu là đăng kí kết hôn , còn nếu Jiyeon ngại với bạn bè , thì vệc tổ chức có thể chờ con ra trường…
ông Kim Jaejong , ba TaeHyung hiện tại mới lên tiếng . nhưng một câu này liền có dáng vóc của một người quyết đoán trên thương trường nhiều năm. một câu liền an bài mọi việc , nếu như lời ông nói thì hai người trẻ liền có thể quyết định được gì đây.
– được con đồng ý .
một câu của TaeHyung liền khiến tất cả mọi người trong phòng ngạc nhiên .
vợ chồng bà như không tin và những gì mình nghe thấy ,chỉ là đứa con trai ương bướng này chưa bao giờ nghe lời như vậy.lí do là gì chứ …. nhưng vấn đè là kết quả mà hai người mong muốn , vì vậy cũng không ai nói thêm.
về phần Jiyeon , khi cô định lên tiến phản đối , liền bị một ánh nhìn cảnh cáo của bà Tae Hee … nên chỉ có thể im lặng mà ra về.
đã có sự chuẩn bị sẵn nên 4 vị phụ huynh không quá khó khăn để chuẩn bị thủ tục đăng kí cho hai người , và mọi thứ chóng vánh . khi màn đêm buông xuống cũng là lúc họ trở về nhà……
******************
hôm sau , mai lại tới muộn , và vẫn là tiết chuyên ngành ,nhưng cô không bị phạt , điều này khiến cho Hyomin hết sức ngạc nhiên ….nhưng nhìn Jiyeon có vẻ mệt mỏi nên cô không cố gượng hỏi .
*****
hết giờ ,tại căng tin trường .
– Jiyeon ,sao nay nhìn bồ mệt mỏi vậy..
*im lặng *
-ê ….
*im lặng *….
…….
và kết thúc cuộc trò chuyện cũng chỉ là Hyomin đọc thoại , còn phía Jiyeon , nửa chữ cũng không tiếp thu , bởi lẽ cô còn bận đuổi theo suy nghĩ hôm nay cô sẽ phải chuyển tới sống cùng với tên thầy giáo đáng gét kia …..
****
2.00 p.m
một chiếc xe bóng loáng đã dợi dưới cổng nhà Jiyeon , và người trong xe cũng đang trầm tư suy nghĩ *********
mặt khác trên nhà ,Park Jiyeon cũng đang đau khổ chia tay ngôi nhà gắn bó mấy chục năm của mình .
****
một tiếng sau , chuyến xe khởi hành đến địa điểm ….. đó là một căn biệt thự xa hoa …
chỉ lát sau .
– oa , đẹp thật…..
Jiyeon mau chóng bị sự xa hoa của căn nhà thu hút …. cô liền quên đi là mình đang muốn làm mặt lạnh.
ngay sau đó cô bước tới phòng rộng rãi , đẹp đẽ nhất và an tọa trên giường .
– tôi muốn ở phòng này ..
Jiyeon ngước ánh mắt ngây thơ nhìn tên sói xám đang đứng ở cửa phòng .
trong nháy mắt , trên khóe môi TaeHyung vương ý cười.
-em có thể ở đó , nếu em muốn.
-oa , oa … thật sao /
Park Jiyeon nghe thấy lời này bèn vui vẻ … nhưng đó chỉ là câu đầu tiên…..
– đó là phòng của tôi…
một câu này , anh liền nhìn cô đầy ý vị nụ cười trên môi càng đậm
-a,…..tên biến thái …
một câu này cuả anh làm cô có chút ,ngượng ngùng , mặt không tự chủ được mà nhiễm một tầng phấn hồng.
– xì, ai thèm , anh đi mà ở , tôi cũng không cần .
nói rồi cô kéo va li ra ngoài , ánh mắt mang theo vài phần tiếc nuối .
nhìn bóng dáng cô nhóc tiến về phía phòng của rich anh liền than không ổn..
nhưng không kịp , cô đã mở cửa,
-oa…. thật đáng iu quá đi ….Jiyeon lên tiếng
TaeHyung ngạc nhiên nhìn một màn hòa hợp giữa người và chó…. Nicky của anh luôn tấn công người lạ , chỉ là….tại sao cô…dù sao đây cũng là chuyện tốt , anh càng đỡ mệt mỏi ..
*******
anh tên biến thái này , ai thèm chứ
Ngay sau khi làm quen với người bạn mới rích , Jiyeon lao vào dọn phòng .
1h sau .
-oa, quá đẹp , xí tên dê xồm kia tưởng ta thèm phòng của hắn chắc , hừm , phòng đã rơi vào tay Jiyeon thì sẽ là độc nhất vô nhị… haha
vâng , và sự thực đúng là như vậy đó là căn phòng độc nhất vô nhị , tuy nhiên về mĩ quan mà nói … thú thực là tác giả không cho ý kến +_+
-em nói ai là dê xồm cơ…
có lẽ do quá hưng phấn mà Jiyeon không biết rắng phía cửa kia có một người đang theo dõi nhất cử nhất động của cô , và dĩ nhiên cả câu nói kia cũng được tiếp thu không thiếu một chữ .
-haha…. chắc anh nghe nhầm ….
Jiyeon cố cười gượng để cho qua chuyện , nhưng tiếc rằng mọi không dễ dàng như thế .
từ phía cửa , TaeHyung tiến dần về phía Jiyeon, có lẽ do có tật giật mình mà Jiyeon chủ động lùi dần về phía sau , chỉ là phía đó là một bức tường …
và đến khi , cảm giác thấy khuôn mặt kẻ đối diện dần phóng to trước mặt mình , cô tưởng như sắp có chuyện gì đó sảy ra …. thì một câu nói vang lên …
-bây giờ muốn tự đi nấu cơm cho tôi ăn hay để tôi ăn ….
TaeHyung chưa dứt câu Jiyeon đã vội lựa chọn
-tôi nấu …
rồi đẩy nhẹ người trước mặt ra lao thẳng về phía phòng bếp … khuôn mặt không tự giác mà đỏ lên .
nhìn biểu hiện của cô nhóc , anh thoáng chút ngạc nhiên , không hiểu cô nhóc nghĩ gì … anh chỉ muốn nói , hay là để anh ăn nhà hàng thôi mà…..
rồi một suy nghĩ vụt qua đầu anh , TaeHyung nở nụ cười mờ ám “cô nhóc , em thực thú vị “. có lẽ cuộc sống của anh sau này sẽ bớt nhàm chán….
*****
ngược lại phía phòng bếp , Jiyeon đang loay hoay với các món ăn…
dù không phải tài năng nhưng … ít nhất cô cũng phân biệt được các loại gia vị …….
lấy một chút thịt heo, một chút rau xanh , một chút hành , một chút nấm ,hai đùi gà … Jiyeon bắt đầu chiến đấu với căn bếp của TaeHyung.
và ..
cứ năm phút sẽ có một âm thanh vang lên : hoặc rơi thìa hoặc vỡ bát hoặc đổ rau….tổn thất không hề nhẹ .
may thay cửa phòng cách âm , nếu không chủ nhân của căn nhà chắc chắn sẽ trục xuất cô ra khỏi căn bếp….
*******
2h sau…
trên bàn ăn là 3 món đầy đủ sắc, hương , vị….
-món thịt lấy sắc đen làm chủ đạo ..
-món gà lấy sắc vàng làm nền …
-món rau ,… lấy sắc xanh làm chính …
sắc đã có , còn hương thì không tệ , chỉ là vị có chút ngoài ý muốn … chỉ là Jiyeon đã cố gắng hết sức rồi mà .
nhìn ba món ăn độc đáo trên bàn , khóe môi TaeHyung có chút miễn cưỡng , không tự chủ mà giật giật….
gắp thử một miến thit heo xào bỏ vào miệng……
-………….
-ngon không vậy …
Jiyeon háo hức mong chờ nhận xét …
nhìn cô như vậy anh có chút không nỡ ..
– haha….. có chút giai giống thịt bò cô bê …
lại nói thịt heo , mà dai giống thịt bò … hẳn là một sự thất bại không hề nhẹ..
nhìn Jiyeon có chút thất vọng anh cố gắng an ủi cô bằng cách nếm thử món rau xanh … có lẽ đây là món ổn nhất ..
– hương vị có vẻ ổn …
anh lên tiếng…..Jiyeon vội hào hứng , nhưng…
– sựt .. sựt……
âm thanh vang lên và trong dầu Jiyeon lóe lên suy nghĩ ..
– a, xin lỗi … tôi chưa rửa rau…
vậy là một lần nữa món ăn có chút hương vị này , bị đào thải..
chỉ còn món cuối cùng là đùi gà luộc ,..
nhìn có vẻ sạch sẽ màu sắc ổn ..
TaeHyung một lần nữa liều mạng nếm thử …
– phụt ….. nguyên miếng thịt gà bay thẳng ra ngoài …
khi cắn miếng đầu tiên anh cảm thấy có chút tanh tanh đầu lưỡi …. và sự thực là nó còn đỏ bên trong…
– em dã đông chưa..
đây là câu đầu tiên TaeHyung hỏi cô…
và thứ anh nhận được là một cái lắc đầu….
********
kết thúc bữa tối , và không ai giám tiếp tục ngồi ăn..
đương nhiện chỉ có Nicky là không chê bai món ăn của cô, nhờ vậy mà Jiyeon giảm được chút ít tủi thân..
*******
tối hôm đó.
Jiyeon nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ với một bụng no bánh quy .. chỉ khổ thân cho ai đó vì ăn uống không sạch sẽ mà cả đêm lăn lộn trong nhà vệ sinh.