Cả thân thể rất nhẹ nhàng, tôi chợt cảm thấy bản thân là đã được giải thoát rồi, giải thoát khỏi địa ngục thống khổ mà tự tôi tạo ra, khi muốn bản thân được ở bên cạnh một người đàn ông không hề yêu mình, để đắm chìm trong cảm giác bất lực cùng đau khổ…giải….giải thoát.?
Hahahahaha….có lẽ là tôi đã chết rồi đi,cảnh sắc trước mắt đơn diệu chỉ một màu trắng thuần, thật bình yên nha, mà …cũng thật cô đơn. không biết anh ấy khi đi ra ngoài thấy tôi đã chết như vậy thì sẽ thế nào, xem tôi kìa, đến giờ mà tôi vẫn hi vọng có được tình yêu của anh ấy.
Đúng là….thật đê tiện!
Giống như những gì dì Hạnh đã nói khi đuổi tôi ra khỏi nhà. “Mày là đồ biến thái, ghê tởm……mày thế mà lại đi yêu một thằng đàn ông, nhà tao vô phước có đứa cháu như mày, biến cho khuất mắt tao…bẩn thỉu..” Dì ơi, con rõ ràng rất sạch sẽ mà, thật , tin con đi, con không dơ bẩn, con chỉ là…chỉ là…
Tôi biết những lời biện giải kia là vô dụng, dù đã dùng xà phòng tắm, cọ rửa thân thể đến mức bong tróc cả da, thì đối với dì, tôi vẫn thực dơ bẩn. Chỉ vi tôi không thích phụ nữ? Chỉ vì tôi yêu hắn? Hay là vì tôi là một đứa nhỏ xui xẻo, vừa ra đời mẹ tôi liền chết, cả những tháng ngày tuổi thơ là những trận đòn roi của cha, hahaha….đáng mà…đáng mà…vì tôi đã giết người phụ nữ mà ông ấy yêu, tôi là sao chổi, là ác quỷ. Mẹ tôi là vì sinh tôi mà chết.
Lúc tôi vào cấp hai , ông ấy cũng rời xa tôi. Cái người đàn ông này a, hẳn là tôi phải gọi bằng cha đi…Cha..lạ thật, chết rồi mà sao cảm giác vẫn còn thật như vậy, sóng mũi chợt cay cay, cái từ này đã bao nhiêu lâu không gọi rồi?
Hình ảnh ông ấy cầm roi tàn nhẫn quất vào từng tấc da thịt non nớt còn chưa phát triển bao nhiêu lại hiện hiện rõ trong tôi, chỉ vì để tôi nhớ, tôi là một đứa nhỏ ko nên tồn tại, ông ấy ko phải cha tôi, một lần vô tình gọi cha, tôi liền bị đánh đến chết đi sống lại. Có người tốt bụng hỏi tôi , có buồn hay không a? Tôi có thể buồn không, làm sao mà buồn nha, tôi rất đáng mà…nhưng mà, mỗi lần nhìn những đứa trẻ khác được cha mẹ đưa về, thật là một đứa tiểu quỷ xấu xa, có ba mẹ yêu thương là tốt lắm rồi, còn đòi đi chơi, ăn kẹo gì nữa chứ.Nhìn xem, thế nào cũng bị đánh đòn cho coi. Có chút đồng cảm chờ đợi, tôi còn định đi qua truyền đạt kinh nghiệm một chút, không nên đòi hỏi như vậy,sẽ bị đánh, rất đau rất đau đó, thế mà ai biết được. Người mẹ ấy lại mỉm cười, sủng nịch nhìn con trai, còn ba nó lại véo má, mắng nhẹ “heo con”.
Đó…là tình thương sao? Thật ấm áp, ….đến chói mắt. Tôi không khóc, chỉ là mắt cay quá. Mà nước mắt của tôi với mồ hôi có gì khác nhau, cũng không có ai quan tâm.
…..
Ra là vậy a, thì ra chỉ có tôi, chỉ có tôi mà thôi. Còn đồng cảm người ta gì chứ, buồn cười thật mà.
Năm ấy tôi 4 tuổi, và nhận ra, cả thế giới hình như chỉ có mình tôi ko ai cần. Nếu mẹ còn sống, có thể hay không cũng thương tôi như vậy?
……………………………….
Cảnh vật trước mắt bỗng chốc thay đổi, không còn là màu trắng thanh khiết mà cô đơn đó nữa, tiếng sóng vỗ rì rào vào bãi cát, khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc. haizzz, tôi vẫn còn nhớ rất rõ nơi này, à không, có lẽ cả đời này tôi cũng quên không được. Vì ngày hôm ấy, tại nơi đây…là kỷ niệm đáng nhớ nhất mà tôi ít kỷ giữ lại cho riêng mình. Khoảnh khắc đầu tiên tôi gặp anh, người đàn ông đời này..,…. tôi dùng cả sinh mạng để yêu thương.
Chung Nhân– người nam nhân bên tôi bốn năm qua, thật là nhìn thế nào cũng rất đẹp nha. Bất luận là lúc trước hay bây giờ. Không phải là gương mặt trắng hồng non nớt như của tôi, mà là một gương mặt đầy nam tính. Làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, chiếc cằm kiên nghị, ánh mặt băng lãnh mà đầy mị lực.