Giờ cơm trưa, Nghệ Hưng ngồi một mình dưới gốc cây thụ to lớn, ánh mắt mông lung nhìn ngắm những bông hoa giấy leo trèo trên tường cao. Cơn gió thoảng qua, cuốn lấy những sợi tóc tung bay nhảy múa, mang theo một chút hương thơm ngọt ngào. Mi mắt khẽ nhắm lại, trên môi treo một nụ cười, vẻ mặt hoàn toàn là đang hưởng thụ.
Nó nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai, không biết ai lại quấy rầy nó lúc này.
– Cậu là Trương Nghệ Hưng?
Nghe thấy tên mình, nó mới bất đắc dĩ mở mắt liền nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh xắn.
Cô gái có đôi mắt bồ câu, tròng mắt đen sâu hút, lông mi không chuốt mà cong, mày liễu kiêu hãnh. Mái tóc vàng nâu uốn xoăn bồng bền, nhẹ nhàng đáp lại bên thắt lưng.
Nghệ Hưng âm thầm nhìn qua đánh giá cô một lượt, ngoại hình không tệ nếu không nói là quá xinh đẹp. Nhưng mà một cô gái xinh đẹp như vậy mở miệng ra là ngữ khí như thế thật hù chết người.
– Ừ. Cậu là? – Nó nhìn cô ta hơi nghi ngờ.
– Tôi là Cổ Hoài My.
– À..
Nó làm bộ mặt đang suy nghĩ, cái tên này quen lắm, hình như là tình cũ của Dĩ Hằng?!
Nó thấy mắt cô ta đục đi, trên miệng nở ra một nụ cười khinh, giọng điệu cực kì kênh kiệu mà nói:
– Cậu đang quen với Dĩ Hằng?
– Ừ. – Nó bình thản đáp.
– Chia tay đi. – Cô khoanh tay trước ngực.
Nó không ngờ cô ta sẽ đề ra cái yêu cầu này, gương mặt thoáng qua vẻ bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng thay bằng vẻ ảm đạm vốn có.
– Tại sao?
Nó nhàn nhạt lên tiếng, thuận tay nhặt bông hoa giấy rơi trên ghế đá lên nghịch.
– Không có tại sao. – Cô ta nói như một điều hiển nhiên.
– Cậu thích cậu ta sao? – Nó đứng dậy.
– Điều này toàn trường đều biết mà, hơn nữa ngoài tôi ra cũng không có ai hợp với Dĩ Hằng hơn đâu! – Cô tự tin nói.
Lời nói của cô như chọc cười nó, làm nó không nhịn được phì ra tiếng, bộ dạng bình thản hỏi ngược lại.
– Hai người đã chia tay lâu rồi không phải sao?
– Việc đó không liên quan tới mày! – Cô hắng giọng, đột nhiên đổi cách xưng hô.
– Còn thích cậu ấy sao lại chia tay nha? Tôi không biết cô vẫn thích cậu ấy, nếu sớm biết có lẽ tôi đã nhường lại cho cô.
– Nhường? – Cô nhếch mép. – Mày xem Dĩ Hằng là gì?
– Để xem.. Hừmm một món đồ chơi khá thú vị.
Nó nói rồi cười híp mắt, tiến lên lấy mấy lọn tóc của cô ta nghị trong tay, nhìn qua có vẻ người bị hại là cô chứ không phải nó.
– Mày.. – Cô trợn mắt nhìn nó. – Mày không hề thích Dĩ Hằng!
– Trước giờ chưa từng nói thích! – Nó khoanh tay.
– Haa.. Không ngờ mắt nhìn cậu ấy tệ như vậy, người như vậy cũng nhìn lọt mắt! – Cô không chịu thua.
– Cô.. đủ tư cách bình phẩm con người tôi sao?
Nó tiến lên, đôi mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào con mắt đen đã hơi run lên của cô.
– Không thích sao lại quen? – Cô bắt đầu đuối lí.
– Chuyện của tôi cô quan tâm làm gì? Nếu cô chỉ vì việc này mà kiếm tôi, thì xin lỗi chúng ta không còn gì để nói! – Nó nói xong liền sải bước đi.
Cổ Hoài My chôn chân đứng đó, cô vốn nghĩ là Nghệ Hưng mê miệt vẻ đẹp của anh nên mới sà vào lòng anh như thế. Nếu là Nghệ Hưng cùng Dĩ Hằng thích nhau cô cũng sẽ tìm được cách tách họ ra. Giờ nghe thấy Nghệ Hưng vốn không thích anh, xem anh như một món đồ chơi, lòng cô thật sự rất tức giận, nhưng mà nếu như vậy không phải sẽ dễ dàng hơn sao? Đợi đến khi anh biết việc này, "Nghệ Hưng mày chết chắc"
Nghệ Hưng đi về lớp, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng chắn ở cửa. Lộc Hàm đưa lưng về phía nó, hoàn toàn không biết nó đang tới.
Nó đến gần phía sau hắn, nhón chân lên, đôi tay trắng nõn che lại trước mắt hắn. Môi hắn chậm rãi lướt qua một ý cười, nhẹ nhàng mà cong lên, dịu dàng đến khó tả.
Hắn nắm lấy tay nó, vừa xoay người kéo xuống một cái, nó đang nhón chân bị mất đà ngã vào người hắn.
– Úii.
– Trò này chơi quài không chán hả? – Hắn giữ lấy nó để không bị ngã.
– Xì. Chơi với mày chán phèo. Không chơi nữa. – Nó bĩu môi đi vào lớp.
Hắn đứng đó nhìn theo nó một lát, cảm thấy hành động của nó rất là mắc cười. Chạy tới khoát vai nó cười lấy lòng:
– Quê rồi hả?
– Quê đầu mày. – Nó liếc hắn.
– Haha.. Tao biết hếtt. – Hắn nhéo mũi nó.
– Đau! – Nó sờ sờ mũi. – Thằng điên này. – Bắt đầu dí hắn khắp lớp.
Thế là lần nữa tiếng cười giòn tan vang lên, cũng lâu lắm rồi sau gần tháng chiến tranh lạnh đó, lớp họ mới có lại bầu không khí này.
Gần giờ ra về, điện thoại nó run lên, tin nhắn mới.
"Ra về đợi tôi ở lớp cậu, tôi có việc này muốn nói. – Cổ Hoài My"
"Tôi không có gì để nói với cô." – Nó nhắn lại.
"Liên quan tới Dĩ Hằng."
"Tôi không có hứng thú." – Nó thẳng thắn.
Cô nhận được tin nhắn của nó có hơi bất ngờ, Nghệ Hưng này đúng là quá tuyệt tình, quá phũ, suy nghĩ một chút cô lập tức nhắn lại.
"Chuyện này cũng liên quan đến Lộc Hàm."
Cô ta lựa chọn Lộc Hàm làm bia, cô chỉ đoán là nó sẽ đồng ý, dù gì cũng bạn thân lâu như vậy.
Nhận được tin nhắn, mày đẹp khẽ nhíu chặt, nó khẽ liếc người con trai đang úp mặt ngủ bên cạnh, bấm một chữ rồi gửi đi.
"Được."
Quả nhiên! Cô tuy lường trước cũng hơi bất ngờ, hình như Nghệ Hưng thích Lộc Hàm? Cô sao cứ có cảm giác là như vậy nhỉ?
Giờ về, nó không muốn bọn kia đi theo, liền nghĩ cách cắt đuôi, lúc ra đến cổng trường, nó la lên:
– Chết! Tao để quên đồ trên lớp rồi. Tụi mày về trước đi, tao lên lấy.
– Tụi mày về đi. – Hắn kêu bọn nó.
– Okay. – Tụi nó nói rồi đi trước.
– Tao đi với mày! – Hắn chỉ nó.
– Hả? – Nó ngơ ra. – Không cần, mày về trước đi.
Nó xua tay rồi dẩy hắn ra trước, dù gì cũng xác định quan hệ với Dĩ Hằng không còn lâu, nó không muốn hắn đột nhiên lại can thiệp.
Lông mày hắn khẽ nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn nó:
– Sao đây?
– Không có gì chỉ là lấy đồ thôi mà, chi mà mắc công hai ba người đi vậy. – Nó cứ đẩy hắn tiến lên trước.
– Được được. – Hắn nán bước chân lại, xoay người nhìn nó. – Lấy nhanh rồi về, tao đi chậm đợi mày!
– Ông cụ cằn nhằn. – Nó lườm hắn. – Khỏi đi. Về nhà lẹ.
– Tự mình cẩn thận! – Hắn dặn dò. – Tối tao qua ăn cơm. – Hắn xoa đầu nó.
– Biết rồi. Điiiii – Nó đẩy hắn.
Sau khi nhìn thấy bóng hắn khuất xa, nó mới yên tâm chạy lên phòng học.
Dọc hành lang đều không có một bóng người, hôm nay tan trễ nên trời cũng chập choạng tối, không khí khá ghê rợn.
Nó tiến vào lớp học, vừa vào liền nhìn thấy có người ngồi ngay đầu bàn, ánh nắng mờ mờ còn sót lại để nó nhìn rõ bóng người đó, là Cổ Hoài My.
Nó nghi hoặc tiến lại gần, đứng trước mặt cô ta, gõ gõ mặt bàn vài cái, cô chậm rãi ngước mặt lên.
– Có việc gì? – Nó lạnh lùng hỏi.
– Tò mò lắm phải không? – Cô đứng dậy đi ra đối mặt nó.
– Đừng vòng vo! – Nó khẩn trương.
– Tôi chỉ là muốn biết, giữa Dĩ Hằng và Lộc Hàm, cậu chọn ai thôi. – Cô đùa giỡn với tóc nó.
– Cô muốn nói gì? – Nó gắt giọng.
– Tức giận vậy làm gì, cứ từ từ cậu cũng biết thôi.
Vẻ mặt bị ức hiếp ban nãy dưới gốc cây cổ thụ đã không còn, Cổ Hoài My lúc này sắc sảo mà kiêu ngạo không ngừng lên giọng với nó.
YOU ARE READING
BẠN THÂN 17 NĂM, GIỜ YÊU ĐƯỢC CHƯA?**HANLAY**
AléatoireVào truyện để biết chi tiết nhé!!!