Chương 23

391 25 0
                                    

"Bùm —–"

"Bùm —–"

Lúc Đường Nạp Đức nhảy vào trong nước, ngoài ý muốn nghe được tiếng một người nhảy vào nước — nước trong suốt phản chiếu ánh trăng mông lung, ở giữa mập mờ, hắn thấy được một thân ảnh màu trắng! Là hắn trước khi chết ảo giác sao?

Đường Nạp Đức rõ ràng để thân thể của chính mình tùy ý bơi lội, ánh mắt trừng lớn nhìn một chút màu trắng kia, cho dù nước vào mắt đau đớn cũng không nguyện ý nháy mắt một chút — thẳng đến khi chuột trắng nhỏ căn bản không biết bơi lội ở trong nước không ngừng giãy dụa, không ngừng mà khua tứ chi, miệng phả ra bọt nước, ý thức Đường Nạp Đức biết được cậu không phải ảo giác!

Điên cuồng mà bơi qua, Đường Nạp Đức ngậm chặt chuột trắng nhỏ thân thể sắp hít thở không thông, liều mạng tha một lão thử khác hướng trên bờ bơi đi, Đường Nạp Đức cố hết sức bơi lên bờ, gắt gao nhìn thẳng chuột trắng nhỏ bị nghẹn nước mà không ngừng ho, run rẩy đem móng vuốt hướng tới thân hình màu trắng kia, mà ở khoảng cách cách thân thể kia nửa thước lại dừng lại, hắn sợ hãi — người kia bất quá là cảnh trong mơ, duỗi tay ra liền vồ hụt...

Á Luân cuối cùng hòa hoãn hơi thở ngẩng đầu nhìn hướng Đường Nạp Đức, hắn vẫn là anh tuấn như vậy, ba tháng trôi qua, một chút cũng không có già đi, cậu rất muốn tiến lên hung hăng đặt thân thể Đường Nạp Đức ở dưới thân mà mà vuốt ve qua thân thể mê người kia, nhưng là cậu không dám... Cũng không có tư cách...

"Đường Nạp Đức... Khỏe không?... Bọn nhỏ thế nào?... Vợ của anh thế nào?" Thời điểm hỏi vấn đề cuối cùng kia, Á Luân cúi đầu, không muốn làm cho Đường Nạp Đức nhìn đau đớn trong mắt chính mình.

Đường Nạp Đức hơi hơi sửng sốt, toàn bộ thân thể phẫn nộ bắt đầu run lên, một chưởng hung hăng đánh, ủy khuất rống giận: "Cậu là đồ ngu ngốc!" Đường Nạp Đức run rẩy nhìn móng vuốt của chính mình, xúc cảm trên móng vuốt kia chân thật như thế! Thật là Á Luân!

"Á Luân —-" Thời điểm Á Luân còn không kịp phản ứng, Đường Nạp Đức đã muốn bổ nhào vào trên người của cậu. Á Luân lăng lăng nhìn Đường Nạp Đức nhào vào trên người chính mình, ánh mắt kiên nghị kia đã muốn đầy nước mắt, trong cuộc sống ở chung mặc kệ có bao nhiêu khổ cùng tuyệt vọng đều không có nhìn thấy nước mắt của Đường Nạp Đức...

"Đường Nạp Đức..." Tim của Á Luân lập tức bắt đầu co rút đau đớn, cậu luôn nghĩ Đường Nạp Đức mất đi mình vẫn bình yên mà ung dung sống, bây giờ còn làm cho hắn đau thương rơi lệ như thế, có lẽ cậu sống đối với Đường Nạp Đức mà nói căn bản chính là sai lầm, "Thực xin lỗi... Đường Nạp Đức, em biết em không nên xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng là..."

"Hỗn đản!" Á Luân còn muốn nói gì, miệng lập tức bị Đường Nạp Đức hung tợn hôn trụ, đầu lưỡi tham nhập miệng Á Luân, hương vị nơi đó vẫn giống trong trí nhớ, bình thường lại dễ dàng gây nghiện, cái mông không ngừng ma sát giống đực ẩn giấu của Á Luân, làm cho vật cực đại kia lập tức ngẩng đầu đỉnh ở hậu huyệt hắn.

Bỗng nhiên, Đường Nạp Đức từ trên người Á Luân nhảy xuống, làm cho Á Luân đang chìm trong kích tình không thể tự kềm chế có chút khó hiểu nhìn về phía hắn. Đường Nạp Đức mặt hồng xoay người sang chỗ khác, bỏ ra cái đuôi, đem huyệt khẩu màu đỏ mê người của mình nhắm ngay Á Luân, nói quanh co: "Á Luân... Yêu anh..." Trời biết, đem những lời này nói ra khỏi miệng phải lấy bao nhiêu tự tôn cùng kiêu ngạo của hắn.

[ĐM] Tình Yêu Không Có Sự Phân BiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ