Tốt cái là vết sẹo đã hết đau nhức, Giản nói.
Cùng với việc vào nhà trẻ của con trai, vết thương trên mông Giản cũng gần hoàn toàn hồi phục, ban đêm Giản xấu hổ nói với Hồ Bất Quy, "Thân ái, ta muốn thật nhiều huân chương như thế này, ngươi xem, Ngả Lặc cho ta huân chương nhỏ như vậy, cái mông ta lớn thế này, còn có thể đóng dấu thêm mấy cái..."
Cùng nhau sinh hoạt lâu, Hồ Bất Quy liền phát hiện Giản tuyệt đối không phải là khủng long thô kệch thiếu chú ý, trái lại, hắn lại rất biết quanh co, hơn nữa rất khéo léo. Nhìn xem, không phải hắn đang dùng phương thức rất khéo léo để cầu hoan sao.
Thanh niên khủng long trong thời kì sinh dục, xấu hổ sau khi ve vãn người bạn đời thành công, bắt đầu biết được lại càng muốn nếm trải nhiều hơn.
"Ngày hôm nay... Chúng ta dùng kiểu đánh chuông (tấn công từ đằng sau :">) có được không? Bố Lỗ Nặc nói Bỉ Bỉ rất thích tư thế kia."
Được rồi, có bạn bè có thể tâm sự, Giản cũng hiểu thứ đó nhiều hơn. Nhưng là tại sao ~~~~ giao tiếp giữa các khủng long giống đực đều là loại chủ đề vô bổ này vậy?
Bất quá, không nghĩ tới Bố Lỗ Nặc cùng Bỉ Bỉ lại là hai phu phu, lúc biết được điều này, Hồ Bất Quy và Giản cũng rất ngạc nhiên.
"Không nên, hôm nay kiểu ngồi hoa sen, Mễ Á cùng Bỉ Bỉ cũng đề cử cái này." Vuốt cằm, Hồ Bất Quy bác bỏ nguyện vọng của Giản.
Được rồi, thừa nhận, cho dù làm vợ người ta, giống đực vẫn là giống đực, vô luận là giống đực khủng long hay là giống đực loài người, mức độ quan tâm về phương diện này thì giống cái không bằng được.
Lúc Giản cởi quần, Hồ Bất Quy len lén liếc nhìn tính khí của Giản: vốn là màu trắng mịn, bây giờ hơi biến sậm rồi —— kết quả của những lần rèn luyện trên người mình.
Ý niệm này làm cho nửa thân dưới Hồ Bất Quy thoáng cái đứng thẳng dậy. Vì vậy, hai tiểu phu phu cởi hết quần áo, nhanh chóng sà vào nhau, ai ngờ lúc này điện thoại reo lên ——
"Này? Đừng liếm! A ~" cố gắng giữ thân thể ngồi trên người Giản, Hồ Bất Quy cầm lấy điện thoại, hít sâu vài cái, mới làm cho thanh âm không nghe ra tiếng thở hỗn hển.
"Hi ~ My name is Tom, I..." Bên kia truyền tới một giọng xa lạ, lắp bắp, quên điều này đi, cái chính giọng nói này lại là tiếng Anh.
Hồ Bất Quy không thể tin được nhìn người phía sau mình không ngừng dùng tính khí cọ tới cọ lui trên người mình, ách... đây là Giản không sai a, bản thân không có xuyên việt a? Nơi này trừ bác sĩ ra sao còn có người biết nói tiếng Anh?
"A!" Đang mông lung, Hồ Bất Quy đột nhiên hét lên một tiếng, lập tức lấy tay bưng kín miệng, vẻ mặt đỏ bừng. Đáng chết! Giản lại không chào hỏi gì đã tấn công vào ——
"Cái kia, ta là Tom, a... Xin hỏi cậu là Hồ Bất Quy đi? Ta là từ sở di dân biết được phương thức liên lạc với cậu, thật ngại đã đột nhiên gọi tới, chuyện là như thế này, ta từng đến quê hương địa cầu của cậu làm việc qua, đóng phim..."
![](https://img.wattpad.com/cover/122437875-288-k99984.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Trở Về Kỷ Jura [Đam Mỹ]
Tiểu Thuyết ChungVĂN ÁN: Vì yêu, Hồ Bất Quy, hắn, di dân tới ── khủng, long, tinh, cầu! Không chỉ có thường thức trên địa cầu ở chỗ này hoàn toàn bị phá vỡ, Rõ ràng là một bác sĩ chuyên khoa nha nhưng lại biến thành cái gì bác sĩ khoa giống đực, Còn phải đối một...