Màn đêm tĩnh lặng bao phủ kinh thành. Người phu canh ngáp một cái, gõ kẻng báo hiệu đã tới canh ba, đi vòng qua hẻm nhỏ sau phủ Tướng quốc, uể oải lặp lại tiếng kẻng. Tường phủ Tướng quốc không cao, có thể nhìn thấy ánh nến le lói bên trong viện. Phu canh dừng chân nhìn vào trong sân một lát, nhìn rõ những cây mai trong vườn, mùa đông vừa trôi qua, hoa mơi đã rụng dần, bỏ lại những chiếc lá bơ vơ trên cành. Gió thổi qua, những chiếc lá khô khốc khẽ lay động. Bên trong vườn mai có một gian nhà mộc mạc, ánh nến chập chờn trong gian nhà. Dân chúng đồn đại rằng Tướng quốc đại nhân không thích xa hoa, mỗi ngày chỉ ở trong gian nhà giản dị đó. Nói xạo! Phu canh quệt miệng, cái gì mà ngủ đêm trong phòng, rõ ràng vị Tướng quốc đại nhân này gần như là đêm nào cũng không ngủ. Từ lúc vị đại nhân này tới đây, hắn gõ mõ báo canh hàng đêm, đêm nào cũng thấy ánh sáng đèn dầu rực rỡ trong phòng Tướng quốc. Phu canh càng tò mò hơn những người khác. Rốt cuộc Tướng quốc đại nhân là người như thế nào? Rõ ràng có quyền lực nghiêng thiên hạ, dưới một người trên vạn người, nhưng lại chỉ thích ở trong một gian phòng bình dân. Không sợ có người âm mưu ám hại hắn sao? Hắn muốn thuyết phục bản thân không sợ bóng tối? Ngày nào cũng không cần ngủ sao? Nhưng dù sao chuyện của quan trên, một phu canh như hắn làm sao hiểu nổi, vì thế tiếp tục ngáp, tiếp tục suy đoán những khả năng có thể xảy ra, chỉ trong chốc lát, đã đi rất xa. Phu canh không biết rằng, sau khi hắn vừa đi, cánh cửa căn nhà gỗ kia “cạch” một tiếng mở ra. Nam tử kia vội vội vàng vàng như đuổi theo một thứ gì đó, đến lúc chạy ra, nhìn khoảng sân trống rỗng, hắn dừng bước. Mắt nhìn bốn phía, khoảng không vẫn trống vắng. Thân hình nam tử cao gầy, sắc mặt xanh trắng không khỏe mạnh, rõ rạng nhìn qua mới khoảng ba mươi tuổi nhưng đầu đã có tóc bạc. Gió đêm lành lạnh thổi qua, cảm giác như chỉ cần một trận gió to có thể thổi bay hắn. Ai biết được, nam tử nhìn có vẻ yếu ớt, không chút sức sống này lại chính là người một tay che trời, là người luôn đưa ra những quyết sách trong triều. Mỉm cười buồn bã, kèm theo tiếng thở dài, Mạch Khê tự giễu một tiếng: “Hóa ra là nằm mơ!” Gió xuân lành lạnh, hắn chỉ khoác một chiếc áo mỏng cũng không vội bước vào trong nhà. Đứng ở trong sân viện, lẳng lẽ nhìn ánh trăng tàn, chợt lẩm bẩm: “Vì sao ngay cả một giấc mơ cũng không để cho ta mơ hết chứ?” Bước từng bước, chậm rãi bước vào giữa vườn mai. Dưới một tang cây, trước một tấm bia đá nhỏ, phía trên khắc sâu bốn chữ, “Thê tử Tam Sinh.” Hắn nhấc vạt áo, ngồi xuống bên cạnh tấm bia. Nhìn cành mai đỏ đã rụng hết hoa, nhẹ nhàng nói: “Vì sao không quay lại thăm ta? Nàng không nhớ ta ư? Còn ta, cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến nàng.” “Ta đã là tấu thư dâng lên hoàng thượng, tru di cửu tộc Đại tướng quân, nàng không cần ngốc nghếch ghen tuông với Thi Sảnh Sảnh nữa, cũng sẽ không bị bọn chúng bắt nạt nữa.” “Khi còn bé, nàng bảo ta quá mềm lòng. Nàng không biết, ta chỉ mềm lòng với một mình nàng, không có cách nào từ chối nàng được.” “Tam Sinh, trả lời ta một tiếng được không?” Gió lướt qua gương mặt hắn, lạnh thấu xương. “Tam Sinh.” Hắn nói. “Đừng bắt Mạch Khê chơi trốn tìm nữa, nàng biết ta sợ nhất là không tìm thấy nàng.” “Ta sợ nhất không tìm thấy nàng. . . . . .” “Sao nàng có thể để ta không tìm thấy lâu như vậy?” Không còn người sẽ trả lời hắn, không còn người nấp sau cây mai bất ngờ nhảy ra ngoài, không còn có người nhìn hắn không chớp mắt, muốn hắn chuẩn bị hôn sự. “Ngày mai, sau khi bọn chúng bị hành hình ở chợ, nàng hết giận sẽ trở lại mà. Ta chờ nàng.” Hắn vẫn tiếp tục nói, cũng không quan tâm có người trả lời hắn hay không. Cả đêm này, Mạch Khê mặc áo quần đơn bạc, ngồi yên bên cạnh mộ Tam Sinh. Ngày hôm sau, sau buổi chầu triều, trên đường về đột nhiên hắn bị choáng. Viên quan bên cạnh vội vàng đỡ hắn, nói: “Tướng quốc đại nhân, không khỏe sao? Hạ quan thấy sắc mặt ngài không được tốt.” Mạch Khê ho nhẹ hai tiếng, khoát tay áo nói không sao. Nhưng vừa đi được hai bước, lại ho khan dữ dội, không thể đứng dậy. Đám quan lại vây quanh nói: “Có cần tấu với hoàng thượng xin hoãn buổi giám trảm hôm nay…” “Không cần.” Mạch Khê lạnh lùng cắt ngang lời viên quan kia,… liếc xéo hắn một cái. Che miệng nén tiếng ho khan, lặng lẽ đi ra xa. Sau lưng, các đại thần không còn một ai dám tiến lên thăm hỏi. Vị quan bị hắn lườm, lúng túng cười, một vị quan khác trong triều có giao tình tốt với hắn nói khẽ: “Ai chẳng biết Tướng quốc đại nhân đã chờ ngày này suốt mấy năm nay. Ngươi tự gây họa rồi.” Sắc mặt người k ia tái nhợt, nhìn bóng dáng cao gầy của tướng quốc càng ngày càng xa, chỉ có thể thở dài hối hận. Ra đến cửa cung, đã có người chuẩn bị sẵn kiệu. Mạch Khê vén rèm muốn vào kiệu, khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đúng là Đại quốc sư. Nỗi lòng dâng lên, hắn lại ho hai tiếng. Hai người này đều là những người cực kỳ kiêu ngạo, thường ngày không ai hành lễ chào ai, nhưng hôm nay Đại quốc sư lại chủ động tìm Mạch Khê. Đại quốc sư mở miệng nói trước: “Chuyện tru di cửu tộc kia có liên quan gì tới ngài? Họ chỉ là những người vô tội, đâu có dính dáng gì tới ân oán giữa mấy người?” Mạch Khê ho một trận dữ dội, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, cười nhạt nói: “Ngài nói lời này đã muộn rồi.” Đại quốc sư trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: “Năm đó đều là sai lầm của ta. Ta đã làm điều ác nghiệt ấy, nên để ta trả giá mới phải…” Mạch Khê không quan tâm đến hắn, cúi người ngồi vào trong kiệu. Nhuyễn kiệu dần dần biến mất trong biển người tấp nập. Chợ bán thức ăn. Mạch Khê ngồi nghiêm trang trên đài cao, bình tĩnh nhìn pháp trường. Ở trung tâm nơi đó, từng có một đài cao, thiêu cháy Tam Sinh của hắn. Cả đời này hắn chỉ có một mình Tam Sinh. Tim đau nhói, Mạch Khê nhắm mắt che kín toàn bộ thần sắc. Gần trưa, hắn vung tay lên, dẫn nhóm phạm nhân đầu tiên lên. Đại tướng quân đã cắn lưỡi tự vẫn ở trong ngục, nhóm áp giải này chỉ có mấy phu nhân của hắn, ba nhi tử và một nữ nhi duy nhất của hắn – Thi Sảnh Sảnh. Mạch Khê che miệng ho khan một lúc, thị vệ bên cạnh nhìn trời một chút hỏi hắn đã hành hình được chưa. Hắn gật đầu. Thi vệ giơ tay, chưa kịp nói chữ “Chém.” thì một nữ nhân tóc tai bù xù, dáng vẻ nhếch nhác cao giọng hét: “Mạch Khê! Kiếp sau! Kiếp sau ta chắc chắn sẽ không thích ngươi! Ta sẽ nguyền rủa ngươi mãi mãi không thể ở bên người mình yêu! Vĩnh viễn ngươi không thể ở bên cạnh nàng!” Trả lời nàng chỉ có một trận ho dữ dội đau xé ruột gan. Đao phủ phía sau muốn tiến lên bịt miệng Thi Sảnh Sảnh, nàng lại liều mạng giãy dụa, gào thét: “Kiếp người ngươi giết cửu tộc ta! Nếu có kiếp sau, ta sẽ khiến ngươi tự tay giết chết người ngươi thích nhất! Ngươi và nàng vĩnh viễn không thể có kết cục tốt!” Mạch Khê nghe xong, nổi giận, ánh mắt lạnh lẽo khiến thị vệ đứng bên cạnh hắn sợ run. Mạch Khê kiềm chế lồng ngực đang run rẩy, rút một tấm lệnh bài, hầm hầm vất xuống đất. “Đại náo pháp trường, tội càng thêm tội, chém ngang lưng[1]!” Mọi người nghe thấy, sợ hãi. Thi Sảnh Sảnh ngửa mặt lên trời cười to, cũng điên cuồng nói: “Các ngươi không có kết quả tốt đâu! Ngươi cho rằng nàng có thể trở lại ư? Nàng đã chết! Nàng chết rồi!” Mạch Khê xiết chặt nắm tay, giọng nói thường ngày lễ độ ôn hòa bao nhiêu thì bây giờ còn lạnh lẽo hơn cả hàn băng: “Chém ngang lưng. Bổn quan muốn nàng tận mắt chứng kiến cửu tộc mình bị tru diệt sạch sẽ như thế nào.” Ngày đó, ở chợ, máu tươi trôi đầy đất, tiếng nữ nhân kia khóc lóc và tiếng thét chói tai cho tới tận lúc hành hình kết thúc vẫn còn quanh quẩn giữa không trung. Giống như tiếng lệ quỷ kêu oan, sởn gai ốc, đau màng nhĩ. Cuối cùng, thi thể nàng cũng giống như những người khác, bị bọc lại qua loa, không biết ném đi chỗ nào. Từ đó về sau, mỹ danh Tướng quốc ôn nhuận quân tử đã không còn tồn tại. Cũng trong đêm đó, Mạch Khê trở bệnh, nằm trên giường không dậy nổi. Hoàng đế truyền thái y tới khám, chẩn đoán hắn bị bệnh lao[2]. Cả triều đình đều hoảng hốt. Ngược lại, đương sự lại tỏ ra không có việc gì, nhờ thuốc vượt qua cơn bệnh, mấy ngày sau lại vào triều, vẫn xử lý mọi việc như bình thường. Hắn không nói, cũng không ai biết bệnh hắn đến mức độ nào, thoạt nhìn không khác những người bình thường. Cũng không thấy hắn ho khan quá nhiều. Dần dần mọi người cũng quên hắn bị bệnh lao. Lại một mùa rét đậm tới. Trong sân, vườn mai nở rộ tuyệt đẹp. Mạch Khê khoác áo mỏng ngồi dựa trước cửa nhà gỗ nhìn vườn mai hồi lâu. Cho đến lúc trời tối đen không thể nhìn thấy vật gì, hắn mới chậm rãi đi vào trong nhà, thắp sáng nến. Qua ánh nến, sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, hai gò mã lõm sâu, ánh mắt nặng nề. Hắn ngồi trước bàn đọc sách, trải một tấm giấy Tuyên thành, chậm rãi vẽ một cành mai. Đặt bút xuống, hắn lặng lẽ nhìn hồi lâu, ma xui quỷ khiến hắn lại cầm bút lên, vẽ thêm vài nét nữa, bóng lưng nữ tử như ẩn như hiện phía sau nhành mai, dường như nàng đã ngửi hương mai, đắm chìm trong đó. Mạch Khê nhìn người trong tranh, giống như đã rất lâu không nhìn thấy. Tay kéo ra, đầu ngón tay chạm xuống mặt giấy Tuyên Thành còn chưa khô vết mực. Cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay tới tận tim, hắn nhắm mắt lại, lại không kìm được cơn ho khan. Bỗng nhiên, hắn cong người lại, một ngụm máu tươi phun lên mặt giấy Tuyên Thành. Màu máu tươi sắc nét giống như kia là một cành mai thật sự. “Mạch Khê.” Nghe như có tiếng người gọi hắn, hắn mở choàng mắt. Nàng kia ngồi trên giường, trong tay còn cầm y phục của hắn, tỉ mỉ khâu vá cho hắn: “Mạch Khê, sao y phục của ngươi lại rách rồi? Bị bắt nạt hả? Có đánh lại không?” Mạch Khê không dám nháy mắt, ngẩn người nhìn ngây dại. “Tam Sinh. . . . . .” Ngoài viện, tiếng gõ mõ lại truyền tới, bóng người đó thoáng lung lay một cái, sau đó như gió thoảng, biến mất. Mạch Khê muốn đuổi theo, nhưng thân thể không còn nghe theo mệnh lệnh của hắn, thân hình nghiêng về phía trước ngã nhào, ống tay áo hất đổ cây nến trên bàn. Cây nến lăn xuống, Mạch Khê cũng không quản, nỗi đau trong lòng hắn không có cách nào có thể kiềm nén, nhìn chằm chằm vào nơi Tam Sinh biến mất, yếu ớt nói: “Người nào đốt đèn may y phục… Tam Sinh, còn ai vì ta đốt đèn may y phục nữa?” Ngọn lửa bén lên rèm cửa sổ. Mạch Khê nhìn ánh lửa nóng rực, chỉ thản nhiên nhếch khóe môi… Lúc phu canh đi qua phủ Tướng quốc, xuyên qua hai con đường, đang nói: “Cẩn thận củi lửa…” Liếc qua góc phố, nhìn thấy ánh sáng. Bầu trời quanh phủ Tướng quốc đã bị nung đỏ một vùng.
[1] Chém ngang lưng (hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn) [2] Bệnh lao, một thứ vi trùng độc nó làm tổ ở phổi, thành bệnh ho ra máu, gọi là phế lao, kết hạch ở ruột gọi là tràng lao, cứ quá trưa ghê rét sốt nóng, đau bụng đi lị, ăn uống không ngon, da thịt gày mòn gọi là hư lao.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tam sinh vong xuyên bất tử
HumorTam Sinh, Vong Xuyên bất tử Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Convert: Nothing_ nhh Edit: Ishtar Nguồn: http://ishtar23.wordpress.com/ http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=289722 Giới thiệu: Tam Sinh là tinh linh từ hòn đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyê...